Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chương 19.1
— ” Ắt xì~~ Ắt xì ~~~”– Không biết vô tình hay cố ý mà Jimin và Hoseok đang xem bơi lội lại đồng loạt hắt xì cùng một lúc. Hai người giương mắt ra nhìn nhau như kiểu nhìn sinh vật lạ, hắt xì mà cũng đồng thanh được thì thua rồi. Hai người đâu biết, thật ra là có người đang tế sống hai người cùng lúc đang ở đằng kia nên mới khiến hai người đồng bộ thế đấy! Mà nhắc đến mới nhớ, Jimin cũng không hiểu sao hôm nay lại có nhiều sự tình cờ giữa anh và người kia đến thế. Lúc vừa họp xong, Jimin đã không màng đến thế sự phắng đi trước, một phần vì anh muốn đi xem thi đấu, phần còn lại là vì anh biết thế nào anh cũng bị cái đôi “chim cu” kia cho ra rìa nếu đi theo, nên thôi tự mình đi trước sẽ đỡ mất mặt hơn. Thế mà không hiểu sao anh vừa an vị trên ghế để xem thi đấu đá cầu đơn nam thì từ đâu Hoseok lại xuất hiện và ngồi ngay bên cạnh. Jimin nhớ rõ ràng là lúc anh ngồi xuống thì năm ghế gần nhất ở cả hai bên đều không có người, thế mà Hoseok lại từ đâu vô thanh vô tức xuất hiện làm nhiều khi Jimin không thể dừng được suy nghĩ rằng Hoseok là ma trơi, đi không thấy hình, đến không thấy tiếng ấy. Nhưng Jimin lại nghĩ, bên cạnh anh có ghế trống thì người ta ngồi, cũng không có gì quá đáng nên anh cũng không thèm quan tâm nữa, nhưng đến khi anh đi xem cầu lông thì lại gặp Hoseok một lần nữa. Lần này Jimin nhìn Hoseok bằng ánh mắt nghi ngờ thì Hoseok cũng chỉ cười cười chứ không nói hay làm gì cả. Jimin thực sự sợ tên này rồi đấy, hắn có thể bay, hay hắn có thuật độn thổ? Jimin cũng đã cố gắng bỏ qua lần “tình cờ” thứ hai này nhưng đến khi Jimin vào hồ bơi để xem thi đấu thì cái sự tình cờ kia lại một lần nữa lập lại, và lần này Jimin đã nổi khùng thật sự
— ” Này thật ra cậu muốn gì hả? Tại sao lại đi theo tôi?”– Hai người lúc này vẫn đang ngồi ở hàng ghế trên cùng, rất ít khán giả nên Jimin không ngại nói lớn. Thật sự máu Jimin đã dồn hết lên não rồi ấy!
— ” Bằng chứng đâu cậu bảo tôi theo cậu, tôi là đi xem thi đấu mà”– Hoseok không hề dao động dù chỉ một chút, thay vào đó là trưng ra nụ cười cầu hòa rồi sau đó mới giải thích, cứ như sự tức giận của người trước mặt là không tồn tại vậy
— ” Đi xem thi đấu? Cậu đi xem kiểu gì mà tôi vừa xuất hiện ở đâu chưa đầy 2 giây là cậu lại lù lù xuất hiện ở đó vậy? Có sự tình cờ nào mà khủng khiếp đến vậy à? Ba lần rồi đấy!”– Jimin vừa múa mép vừa múa luôn tay chân để diễn tả sự bứt rứt trong lòng. Sao Jimin ngày càng cảm thấy Hoseok nguy hiểm ấy, không phải nguy hiểm theo kiểu đe dọa tính mạng hay âm mưu gì, nhưng nguy hiểm theo kiểu gì thì Jimin cũng bó tay, không giải thích được!(#Nắng: nguy hiểm vì sắp bị “thịt” đấy!)
— ” Cậu không tin nhưng đây đúng là sự tình cờ mà, do duyên của chúng ta quá lớn nên mới thế đấy!”– Và một nụ cười với hai lúm đồng điếu lại được dịp bung tỏa
— “…….”– “Ơ hay tên này, duyên duyên cái mốc xì, càng ngày hắn ta càng nói chuyện không đúng đắn”– Jimin quăng cho Hoseok một ánh nhìn không thể khinh bỉ hơn sau câu nói sến lụa ấy. Jimin có cảm giác dạo gần đây Hoseok dường như luôn nhìn mình, còn thường xuyên nói mấy câu gây hiểu lầm như thế. Tên này thật sự làm Jimin quá ái ngại a!!
— ” Được rồi, tình cờ thì tình cờ, nhưng cậu cũng không cần ngồi gần tôi thế đâu. Coi như chúng ta chỉ vô tình gặp nhau, bây giờ tôi đi qua bên cánh phải, anh đi qua bên cánh trái, vậy nhé!”– Nói rồi Jimin liền nhấc mông đi thẳng, nhưng mà hình như có cái gì đó sai sai
— ” Đi theo tôi làm gì? Chẳng lẽ cậu không còn phân biệt được phương hướng à? Bên kia mới là bên trái đấy”– Jimin thật sự muốn một phát nhảy xuống dưới kia luôn cho rồi, tức muốn nổ não luôn ấy
— ” Tôi biết hướng, nhưng tôi muốn đi theo cậu”– Hoseok vẫn một thần thái ấy, nhẹ nhàng dịu dàng và tao nhã. Trời ơi Jimin đã đứng hình mất rồi. Cái tên này…cái tên này…aizz bó tay rồi!
— “Mặc kệ cậu”– Hậm hực bỏ lại một câu, Jimin liền xoay người đi thẳng, mặc kệ cái đuôi phía sau đang bám theo không rời
Qua được một lúc đuổi không được, Jimin nói một câu, Hoseok lại đáp lại một câu, thế là cuối cùng từ chó mèo cắn nhau lại biến thành một cặp đôi ăn ý, cổ vũ cho những người thi đấu vô cùng nhiệt huyết. Và cho đến bây giờ thì hai người hầu như đã bám lên thành lan can mà cổ vũ luôn rồi, bởi vì buổi thi đấu cũng đã gần đến hồi kết thúc
— ” Này này, tới lượt Minseok lớp tôi tranh ngôi vô địch đấy! Cậu phải cổ vũ nhiệt tình hơn cho tôi”– Jimin nhìn thấy tên Hwang Minseok hiện trên màn hình liền phấn khích hơn hẳn, đập đập vai Hoseok chỉ lên màn ảnh lớn
— ” Dong Ho lớp tôi cũng thi đấu đấy! Là đấu với tuyển thủ lớp cậu”– Jimin nghe xong mặt cứng đờ. Tuyển thủ của lớp cậu ta đối đầu trực tiếp đại diện lớp mình, vậy mà đòi hắn cổ vũ giúp, mày điên rồi Jimin ạ!
— ” Vậy thì đại diện lớp ai người đó cổ vũ. Minseok của tôi chắc chắn thắng. HWANG MINSEOK VÔ ĐỊCH!!!”– Jimin hừng hực khí thế, sau khi kết thúc câu nói với Hoseok liền hít một hơi cong môi hét to làm mọi người gần đó được rửa tai một phen. Minseok đang khởi động gần bục nhảy suýt chút nữa ngã luôn xuống nước. Còn những nam thanh nữ tú dưới khán đài được chiêm ngưỡng Jimin bằng một con mắt khác. “Hóa ra nam thần đẹp mà điên là có thật ư?!”
— ” Cậu cổ vũ thì tôi cũng cổ vũ. KANG DONG HO VÔ ĐỊCH!!!”– Lực hét thì hai người như nhau a, chỉ chờ xem cổ họng của ai khỏe hơn thôi!
Và sau một hồi bất phân thắng bại, hai người vẫn hừng hực khí thế cổ vũ, không ai nhường ai, nhưng mà càng về sau, những câu cổ vũ càng bị biến chất
— ” HWANG MINSEOK!!!!! BẰNG MỌI CÁCH CẬU PHẢI THẮNG CHO TÔI! BƠI NHANH LÊN!!”
— ” KANG DONG HO!!!!! CẬU MÀ KHÔNG THẮNG THÌ ĐỪNG VỀ LỚP NỮA!”
— ” HWANG MINSEOK!!!! BƠI NHANH LÊN CHO TÔI!!”
— ” HWANG MINSEOK!!!! BƠI NHANH LÊN CHO TÔI!”
— “HWANG…Ể!!”
Hai người đang hừng hực khí thế đột nhiên Jimin phát hiện có gì đó sai sai
— ” Này, tại sao cậu lại cổ vũ cho Minseok, người của lớp cậu là Dong Ho, Kang Dong Ho đó!”– Jimin mờ mịt nhìn qua tên bên cạnh. Hắn chỉ đứng trên bờ thôi mà não cũng bị vô nước được à?!!
— ” Vì tôi đang nhìn cậu nên vô thức lập lại lời cậu đấy!”– Nữa rồi, Hoseok lại làm Jimin đứng hình nữa rồi. Đang cạnh tranh nhau từng lời cổ vũ thì nhìn mình làm cái gì? Thật là!!
— ” Kệ cậu…Minseok thắng rồi, tôi…tôi đến sân bóng trước đây”– Jimin lắp bắp nói một câu rồi cũng mất tự nhiên rời đi. Tại sao Minseok đã thắng như mong đợi rồi nhưng Jimin lại không thấy hào hứng vì điều đó, ngược lại trong tâm trí anh lúc này toàn là hình ảnh của Hoseok, tim còn đập nhanh nữa chứ. Aaa điên rồi, điên thật rồi aaa!!!
*************************
Tất cả bốn đội đã tập hợp đầy đủ sớm hơn dự định, và hiện giờ mọi người đang tập hợp để bàn về kế hoạch tác chiến một lần nữa
— ” Năm nay đội của trường LimHye không tham gia được và thay vào đó là trường Incheon. Tôi có nghe nói đội bóng trường Incheon có thể lực tốt, nhưng kĩ thuật lại không bằng LimHye, đây chính là một lợi thế của chúng ta, tuy nhiên các bạn không được chủ quan, phải thi đấu hết sức mình, các bạn đội 2 cố gắng nhé!”– Hoseok lại quay về với phong thái đội trưởng như lúc đầu, điềm tĩnh cổ vũ tinh thần cho đồng đội
— ” Đội trưởng yên tâm, chúng tôi không khinh địch đâu, nhưng mà… tôi đang lo cho đội của đội trưởng”– Đội trưởng tạm thời của đội 2– Bae Hyung Joon, thay mặt đội 2 cũng như mọi người lên tiếng đáp lại lời cổ vũ của Hoseok. Chắc chắn họ sẽ không bao giờ khinh địch, trong các trận đấu dù lớn hay nhỏ, ngay từ đầu đã có tư tưởng khinh địch ắt đại sự khó thành. Tuy nhiên nếu mọi người đều đồng lòng thi đấu hết mình thì xung quanh họ vẫn còn một nỗi lo, đó chính là đội bóng của trường Chungha, và đội phải thi đấu trận quyết định đó chính là đội 4.
— ” Đừng lo, chúng ta càng nhìn thấy thực lực của đối thủ thì chúng ta sẽ càng có ý chí chiến đấu mạnh mẽ hơn mà, không phải sao?”– Hoseok ngoài mặt tuy cười để động viên mọi người nhưng thực ra trong tâm anh cũng đang rất rối. Năm trước tất cả mọi người đều đã nhìn thấy được những gì mà đội của trường Chungha thể hiện, thế nên mọi người lo lắng cũng không phải là không có cơ sở
— ” Đội trưởng à, em biết mình nói điều này sẽ không hay nhưng em vẫn muốn nói. Đội 4 tuy có đội trưởng và còn có anh Taehyung, anh Jimin, tuy nhiên bên kia cũng có cặp đôi sát thủ Jo Hyuk và Daesung, nếu muốn vượt qua họ em sợ là rất khó. Thêm nữa là nếu chúng ta so về thể hình và thể lực, chúng ta đều thua xa họ”– Cậu nhóc Kwang Soo bên đội 3 nói ra sự lo lắng mấy hôm nay của mình. Năm ngoái cậu đã xem hết tất cả các trận đấu, và cho đến khi trường mình đấu với trường Chungha, Kwang Soo đã bị sốc thực sự. Đội của trường Chungha có thể hình cực to lớn và cực đồng đều nhau, nếu tạo thành bức tường phòng vệ thì sẽ không có lỗ hổng. Thêm nữa là họ có sức mạnh rất lớn, việc giành bóng từ tay của đội đối thủ chỉ như là dạo chơi trên mặt nước, rất nhẹ nhàng là đã có thể kiểm soát bóng. Hiện tại đội 4 thể hình cũng tương đối, không được tính là nhỏ nhưng mà nếu đem ra so với đội kia thì cũng có sự chênh lệch lớn đấy!
— ” Kwang Soo à đừng nhục chí chứ? Mọi người cũng thế! Chẳng lẽ những gì mà chúng ta đã luyện tập đều vô dụng sao? Chúng ta cũng đã có những biện pháp kĩ thuật để đối phó với việc thua kém về hình thể rồi mà. Mọi người phải phấn chấn lên, chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức, chiến thắng chỉ còn là việc sớm muộn thôi, được không?”– Hoseok thực sự lo lắng cho tình trạng đội bóng của mình, họ dễ đánh mất sự tự tin như thế thì đến lúc thi đấu phải làm sao đây?? Hoseok còn định nói tiếp thì đã nghe Taehyung lên tiếng trước
— ” Mọi người, đừng nhụt chí sớm như thế được không? Chưa lâm trận mà đã thoái chí thì xem như thua cuộc rồi. Thực sự ban đầu tôi cũng không đặt nặng thắng thua, nhưng trong quá trình tập luyện, nhìn thấy được sự cố gắng của mọi người, tôi cũng đã bị cảm động. Tôi không chắc có thể đem về chiến thắng cho đội hay không, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, mọi người hãy tin tưởng ở tôi và tin tưởng vào cả đội được không? Lúc còn học cấp hai, tôi và Jimin đã tham gia vào đội bóng rổ của sinh viên đại học khi đang nghỉ hè ở Mỹ, tham gia thi đấu cùng họ, và tất nhiên, ngoại từ tôi và Jimin thì tất cả họ đều là sinh viên đại học, thể hình của họ như thế nào thì chắc mọi người cũng có thể hình dung ra được. Nhưng cuối cùng chúng tôi đã chiến thắng, riêng Jimin và tôi phối hợp đã ghi được 3/5 tổng số điểm của đội. Tôi nói ra không phải để khoe khoang, chỉ là tôi muốn mọi người hãy tin tưởng tôi, tin tưởng Jimin và hơn hết là tin tưởng lẫn nhau. Điều chúng ta có hiện giờ chính là sự tin tưởng và sự tự tin mà không phải sao, nếu ngay cả điều đó cũng đánh mất thì chúng ta cứ ra xin đầu hàng là được rồi, cũng không cần thi đấu làm gì nữa”– Taehyung nói một tràng dài, mọi người đều im lặng lắng nghe từng câu chữ, và cuối cùng là một tràng vỗ tay vang lên cùng vô vàn lời cảm thán
— ” Oaaaa thật sự nghe danh hai người đã lâu nhưng không ngờ, chiến tích của hai người còn lẫy lừng hơn những gì tôi nghe được”– Hoseok nhịn không được đứng dậy vỗ vai Taehyung một cái, đồng thời trao cho anh một cái bật ngón tay thật mạnh. Hoseok còn cố tình rướn người ra phía sau lưng Taehyung, bật ngón cái hướng về phía Jimin đang ngồi bên này, miệng thì thầm hai từ “Giỏi lắm” làm Jimin nhất thời lúng túng, không biết làm gì ngoại trừ đỏ mặt.
— ” Ngưỡng mộ thật sự đấy! Mọi người, vậy thì chúng ta còn gì phải sợ nữa, bên họ có “cặp đôi sát thủ” thì chúng ta cũng có “cặp đôi tử thần” mà. Chúng ta cứ tự tin thi đấu hết sức mình nhé! CỐ LÊN!!!”– Quả thật tinh thần là yếu tố quan trọng nhất trong các cuộc thi, chỉ cần có tinh thần thì không khí ngay lập tức khác hẳn