Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chương 2.1
KÉTTTTT~~~~~
Cánh cổng sắt nặng nề từ từ mở ra, hình ảnh của biệt thự bên trong cũng dần dần hiện ra rõ nét. Đây là căn biệt thự được xây dựng theo phong cách bán cổ điển kiểu Pháp, toàn bộ biệt thự được phủ lên một màu trắng tuyết nhưng nhìn không hề nhạt nhòa mà ngược lại, màu trắng còn làm cho những chi tiết chạm trổ tinh xảo được thể hiện rõ nét hơn. Từ bên ngoài nhìn vào sẽ có một lối đi lát sỏi trắng, bên phải con đường là một sân vườn nho nhỏ nhưng được thiết kế tinh vi nên bên trong có một đài phun nước tráng lệ nhưng nhìn cũng không bị rối mắt. Căn biệt thự này cũng chính là cái mắc nhất trong tất cả ở khu Gangwon này đấy. Taehyung và Jimin vẫn còn nhớ lúc hai người vừa dọn đồ vào đây thì hàng xóm xung quanh nhìn như sinh vật lạ vậy, ai cũng trố mắt ra nhìn. Hai người biết họ đang bị bất ngờ vì tưởng chủ nhân căn nhà đắt đỏ này sẽ là một ông cụ tỉ phú mua để nghỉ dưỡng hay ai khác, chứ họ ngàn lần không ngờ chủ nhân của nơi này lại là hai cậu học sinh 16 17 tuổi. Nhưng đó là chuyện lúc trước rồi, bây giờ Jimin đã điều khiển cho xe chạy vào trong sân, đang đậu ngay trước cửa biệt thự.
— ” Rồi giờ vào nhà bằng cách nào? Tao không mang theo chìa khóa”– Jimin quen thói cứ đi hay về là đều có người hầu mở sẵn cửa chào đón, nên chìa khóa Taehyung đưa cho anh quăng nơi nào không nhớ nữa. Lúc nãy ở ngoài cổng nhìn phòng an ninh không có ai, anh mới nhớ là ba tháng hè người hầu ở đây đều nghỉ, khi nào các anh nhập học mới quay lại làm. May cổng rào là loại tự động, nếu không bây giờ chắc đang lang thang đâu đó rồi.
— ” Xem trong hộp đen trên đầu xe xem, tao nhớ tao cất chìa khóa trong đó”– Taehyung nói chuyện với Jimin nhưng mắt lại cố định ở một chỗ khác. Anh đang thắc mắc rốt cuộc cậu bé đang đưa mắt nhìn lạ lẫm mọi thứ này rốt cuộc đến từ đâu, sao ngay cả những thứ cơ bản nhất cũng không biết. Lúc nãy cậu còn hỏi anh ” Cái này gọi là gì?” và chỉ vào căn biệt thự đấy. Anh đang bị choáng váng thật sự, cậu ngốc này rốt cuộc là biết những thứ gì?!! Sau khi Jimin mở được cửa thì Taehyung cũng nắm tay cậu xuống xe để vào nhà. Cậu chân thì bước nhưng mắt cứ láo liên hết nhìn đằng trước lại đằng sau, hết nhìn bên trái lại bên phải, dường như tất cả mọi thứ ở đây đều lạ lắm vậy, nhưng những thứ này con nít ba tuổi cũng đều biết hết mà.
— ” Em ngồi đây nhé, anh đi lấy nước cho em”– Taehyung đặt cậu ngồi yên trên sopha rồi mới đi lấy nước. Tuy không ai ở nhưng tiền điện nước đều đóng đủ mỗi tháng nên cũng không đến nỗi nước uống cũng không có
— ” Cậu là ai?”– Jimin nghiêm mặt nhìn cậu, đến tận bây giờ anh mới có cơ hội nói chuyện với cậu. Từ đầu anh chỉ đứng quan sát cậu, lên xe lại càng không có cơ hội nói. Bây giờ anh muốn xem thử cậu có phải đang diễn hay không?!!
— ” Tôi là con người, lúc nãy tôi nói rồi mà”– Cậu nghe được câu hỏi quen thuộc thì trả lời ngay không một chút chần chừ. Mặc dù lúc nãy đám người kia cười cậu nhưng cậu nghĩ cậu nói đúng, nên bây giờ vô tư lặp lại, cậu nói đúng thì sợ gì.
— ” Cậu có ý đồ gì đúng không?”– Jimin lại hỏi tiếp. Nếu diễn mà đạt đến trình độ chân thật như cậu lúc này thì cũng đi nhận giải ảnh đế được rồi.
— ” Ý đồ gì ạ? Anh nói chuyện khó hiểu quá, tôi không hiểu gì hết”– Cậu nhăn mặt trả lời Jimin. Cậu thực sự không biết Jimin đang nói gì? Ý đồ gì chứ? Cậu xuống đây có một mình, làm gì có mang theo ý đồ gì đâu. Jimin quan sát biểu cảm của cậu, thậm chí anh còn nhìn xem trong mắt cậu có bị dao động hay không, nhưng tuyệt nhiên không có, mắt cậu nó vẫn cứ sáng lấp lánh như chứa vạn vì sao trong đó. Thực sự anh không thể nghi ngờ cậu được nữa, đôi mắt cậu chính là bằng chứng thuyết phục nhất
— ” Em uống trước đi”– Taehyung đi lâu như vậy lại mang ra đúng một ly nước, làm Jimin ngồi bên này trố mắt nhìn ly nước từ từ bay đến trước mặt cậu nhóc tiên tử, còn anh một giọt cũng không có. Cái thằng này nó quên luôn anh rồi sao?
— ” Ể nước của tao đâu?”– Jimin sấn tới hùng hổ hỏi Taehyung, chưa gì mà nó đã không còn nhớ tới anh nữa, vậy sau này làm sao? Đừng hỏi anh cái “sau này” đó là có ý gì? Chỉ là nhìn thấy cảnh này tự nhiên thốt ra thôi, không có ý gì hết, không có ý gì hết!!
— ” Mày muốn uống thì tự vào bếp mà lấy, liên quan gì tao mà đòi”– Taehyung nhìn Jimin bằng nửa con mắt. Nó làm như nó là khách không bằng, đừng mơ ông đây phục vụ.
— ” Mày…. mày hay lắm. Tao không cần uống nữa, hứ!!”– Jimin hậm hực ngồi xuống sopha, khoanh hai tay lại đặt trên ngực, anh đang bị tăng xông với thằng bạn khốn nạn của anh đây.
— ” Mày định giữ cậu bé này lại à?”– Jimin sau một hồi kiềm hãm cơn giận thì nhớ đến một vấn đề quan trọng, nên nghiêm túc hỏi Taehyung
— ” Từ từ đã. Để tao tìm hiểu xem cậu ấy đến từ đâu đã, biết được nhà mới đưa về được, không lẽ mày định để một người như cậu ấy một mình ngoài đường”– Lý lẽ của Taehyung quá thuyết phục, Jimin đành im lặng. Còn nhân vật chính của câu chuyện uống nước no nên liền đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, cứ như hai người đang nói về con chó con mèo chứ không phải nói cậu vậy
— ” Em nghe anh hỏi này. Nếu em không có tên, vậy em có nhà không?”– Taehyung thu hút sự chú ý của cậu bằng một cái huơ tay xong rồi mới hỏi, chứ để hồn cậu cứ lơ lửng một lát anh phải nói lại tội anh. Cậu đang tập trung mà nhiều khi còn không hiểu những gì anh nói, chứ đừng nói gì lúc tâm hồn treo ngược cành cây.
— ” Em có nhà, nhưng bây giờ em không về được. Em phải làm xong việc mới được về”– Cậu nghe nhắc đến nhà thì lại thấy buồn. Mới đi có bao lâu đâu mà lại thấy nhớ Vương Mẫu rồi, nhớ cả Chu tước, nhớ Thiên Vương, nhớ Nam Tào Bắc Đẩu,nói chung là nhớ tất cả mọi người. Huhu bây giờ ngay cả con người tên Kim Taehyung cậu còn chưa tìm được, thì biết đến khi nào cậu mới hoàn thành nhiệm vụ đây??
— ” Em phải làm việc gì? Việc đó cấp bách lắm sao mà ngay cả nhà cũng không về được?”– Taehyung nghe cậu nói thì thấy hơi giận trong lòng. Gia đình của cậu sao lại tàn nhẫn thế, bắt một người không biết gì như cậu đi làm việc, lại không cho về nhà, nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì sao chứ? Họ cũng quá ác độc đi. Taehyung ahhh, nếu anh biết người anh đang mắng là ai thì chắc chắn anh sẽ không thể hùng hổ như thế đâu.
— ” Em đang tìm một con người tên Kim Taehyung”– Một người nói, hai người đứng hình. What?? Cậu vừa nói cái gì thế?? Cậu đang tìm Kim Taehyung sao???
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End chap 2~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~