NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chương 22 : lời tuyên thệ

  1. Home
  2. Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _
  3. Chương 22 : lời tuyên thệ
Prev
Next

Sau bàn thắng mang tính quyết định, Taehyung bị mọi người vây vào giữa, tuy nhiên anh vẫn không quên đưa mắt tìm kiếm thân ảnh bảo bối nhỏ của mình. Kookie vẫn ngồi đó, cậu cũng đưa mắt nhìn về bên này nhưng không chạy đến bên cạnh anh, sao vậy nhỉ? Lẽ ra Kookie đã phải chạy đến bên cạnh anh ngay lúc này chứ? Taehyung cố gắng đưa tầm mắt của mình xa hơn và anh đã nhìn thấy Kookie mỉm cười, một nụ cười nhợt nhạt!! Không hiểu sao Taehyung lại có cảm giác người ngồi đó là một thiên thần với đôi cánh trắng, và thiên thần tinh khiết ấy sắp vỗ cánh bay đi. Nỗi lo lắng đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí Taehyung lúc này. Anh mặc kệ mọi người đang tiến về phía này ngày một đông, anh bỏ mặc tất cả để chạy đến bên bảo bối của mình. Càng gần cậu hơn, Taehyung càng thấy rõ gương mặt trắng bệch của cậu, có chuyện gì đã xảy ra với bảo bối của anh thế này?

— ” Kookie à…Kookie à, em làm sao vậy? Em cảm thấy không khỏe chỗ nào nói anh nghe đi! Ngoan, Kookie ngoan nói anh nghe đi!!”– Kookie của anh lúc này trông rất yếu ớt, sắc mặt lại trắng bệch chứ không còn sắc hồng như nó vốn có. Rõ ràng Kookie chỉ ngồi đây, không hề đi đâu cũng không hề có ai tiếp cận cậu, vậy thì chuyện này là sao đây?! Lòng Taehyung lúc này y hệt có lửa đốt, anh không thể làm gì cả, tay chân muốn ôm cậu nhưng lại cứ loạn hết cả lên.

— ” Taehyungie không sao là được rồi! Không sao là được rồi….”– Kookie áp má mình vào lồng ngực Taehyung rồi tựa hẳn cả người lên cơ thể anh. Cậu mệt quá! Lần dùng năng lực vừa rồi khiến cậu như rơi vào trầm mê, cả người không còn chút sức lực gì cả. Cậu cũng muốn chạy đến bên cạnh anh, ôm anh và chia sẻ niềm vui với anh, nhưng cậu không thể. Cậu chỉ sợ mình đứng lên ngay lúc này cậu sẽ ngã quỵ mất, đến lúc ấy Taehyung chắc chắn sẽ lo sốt vó lên, và đó là điều cậu không muốn. Cuối cùng cậu đã chọn cách ngồi yên, thà không chung vui cùng anh còn đỡ hơn là khiến anh lo lắng. Nhưng cuối cùng anh lại chạy đến bên cậu. Điều này đã cho Kookie thấy được rằng, dù cho Taehyung có như thế nào thì trái tim của anh luôn đặt ở nơi cậu, nếu cậu không tiến về phía anh thì anh sẽ là người tiến về phía cậu. Cái suy nghĩ ấy đã giúp cho Kookie buông lỏng chính mình. Cậu muốn cảm nhận hơi ấm của anh, cậu muốn tìm một nơi vững chắc để tựa vào, vì chỉ có như thế, cậu mới có thêm năng lượng để tiếp tục bảo vệ anh!

— ” Kookie à, anh đưa em đến bệnh viện nhé! Đừng làm anh sợ mà!!”– Taehyung có cảm giác rằng Kookie rất yếu, nhưng anh lại không biết tại sao cậu lại có sự bất thường này, rõ ràng lúc nãy cậu vẫn còn rất tốt. Nhưng cho dù thế nào Taehyung vẫn muốn đưa cậu đến bệnh viện, cậu như thế này khiến anh rất đau lòng!

— ” Đừng đi! Em muốn ôm anh thôi, như thế là đủ rồi”– Kookie níu chặt ngực áo Taehyung lại không cho anh nhúc nhích. Cậu không thể vào cái nơi kia được, nếu vào đó thì thân phận của cậu sẽ bị phát hiện. Mà cho dù có đi, cậu cũng không tin mình có thể khỏe hơn đâu, chỉ có Taehyung mới có thể giúp cậu hết mệt thôi!

— ” Kookie làm sao vậy?”– Jimin sau một hồi hồ nháo cùng đội bóng liền phát hiện Taehyung đã biến mất, và anh đã thấy Taehyung đang ở bên cạnh Kookie. Nhưng dường như Kookie không được khỏe khi cứ dựa cả người vào Taehyung nên Jimin liền nhanh chóng tiến đến xem sao, Hoseok cũng chạy theo

— ” Kookie không được khỏe, tao đưa em ấy về trước. Hoseok à, tiệc mừng tôi không thể chung vui cùng mọi người được, mọi người cứ chơi vui vẻ”– Nói đoạn, Taehyung liền bế Kookie lên và đi thẳng, Hoseok và Jimin đưa mắt nhìn nhau với sự lo lắng đang dâng tràn, chỉ hy vọng rằng Kookie không sao!

Xe vừa được bảo vệ mang ra, Taehyung liền muốn đặt Kookie nằm ở ghế sau và anh sẽ đưa cậu đến bệnh viện. Mặc dù Taehyung biết Kookie sợ bệnh viện và không chịu đến đó, nhưng vấn đề này anh không thể làm theo lời cậu được, sức khỏe của Kookie mới là trên hết. Tuy nhiên, Kookie vừa nằm xuống ghế đã nắm chặt áo Taehyung không buông làm anh không có cách nào tiến lên ghế lái được

— ” Kookie ngoan, anh sẽ đưa em đi kiểm tra được không? Đừng sợ, kiểm tra rồi sẽ không sao nữa”– Taehyung thật sự không biết làm sao với vật nhỏ này. Tâm anh đang như lửa đốt chỉ muốn nhanh chóng biết được tình trạng của cậu nhưng cậu cứ nháo. Taehyung thật sự đang gấp đến chết được!!

— ” Taehyungie ôm em!”– Kookie vẫn nhắm tịt mắt nhưng miệng lại chu chu làm nũng đòi Taehyung ôm cứ như em bé, tay thì cứ quơ quào đến khi nào ôm được Taehyung thì thôi, hình ảnh này khiến tâm Taehyung trực tiếp hóa thành một vũng bùn nhão

— ” Anh nhất định sẽ ôm em, nhưng để sau khi kiểm tra được không?”– Taehyung vẫn đang rất cố gắng dỗ dành tiểu oa nhi đang nháo loạn kia mặc dù trong thâm tâm chỉ muốn ôm chặt cậu không buông nữa, nhưng hiện giờ là cậu đang không khỏe, anh không thể loạn theo cậu được

— ” Taehyungie ôm em a~~~”– Kookie đột nhiên đỏ hồng hết mắt mũi, còn nức nở đòi Taehyung ôm làm anh nhất thời đông cứng.

— ” Được rồi Taehyungie ôm em, đừng khóc, đừng khóc!!”– Hết cách rồi, trước tiên phải chiều theo ý cậu đã, khiến cho cậu khóc trong tình trạng này cũng không phải là cách giải quyết

Thế là băng ghế phía sau xe chật chội lại đang chứa đựng hai người đang nằm lên. Taehyung nằm phía dưới và đặt Kookie nằm trên mình, một cảnh tượng thật là ấm áp. Taehyung đã dùng chế độ chạy tự động để chạy ra khỏi khuôn viên trường và nhằm về hướng bệnh viện trung tâm mà chạy đến. Taehyung không thể tự mình lái, thế thì nhờ công nghệ lái thay vậy. Tuy nhiên khi xe vừa ra đến đường lớn, giao thông hỗn loạn đã khiến Taehyung không thể yên tâm giao phó cho chế độ lái tự động nữa, nên cuối cùng anh đã cho xe tấp vào lề, chỉnh kính thành màu đen và nằm yên nhìn Kookie ngủ.

Taehyung cứ cách 2 phút lại kiểm tra cơ thể Kookie một lần nhưng anh không phát hiện ra điều gì bất thường cả, Kookie cứ thế nằm trên người anh mà ngủ, tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của cậu khiến cho lòng Taehyung cũng an ổn hơn một chút

Qua hơn hai tiếng đồng hồ, hiện giờ cũng gần 10 giờ tối, Kookie mới ngọ nguậy thức giấc. Taehyung không động đậy, chỉ yên lặng nhìn xem biểu cảm cũng như hành động của cậu để xem cậu đã ổn chưa và cuối cùng anh đã thấy được con thỏ trắng muốt khỏe mạnh của anh ngày nào. Kookie ngọ nguậy trên ngực anh một lát lại ngóc đầu dậy nhìn xung quanh, đưa tay dụi dụi mắt vài cái, trong đôi mắt vẫn còn sương mờ do vừa ngủ dậy nhưng vẻ linh động và tươi sáng trong con ngươi đã quay trở lại. Kookie cứ nhìn dáo dát một lúc thì hồn mới quay về bên thể xác. Lúc này cậu mới phát hiện ra mình đang ở đâu và mình đang nằm trên cái gì, đôi má lại được dịp ửng hồng đến lợi hại

— ” Nằm trên người anh ngủ đã rồi giờ mắc cỡ gì nữa?”– Taehyung nhìn cậu cứ giữ nguyên tư thế ngóc đầu mắt mở to nhìn mình liền không kiềm lòng buông lời trêu chọc, ai bảo cậu quá đáng yêu làm gì?!!

— ” Em…em ngủ bao lâu rồi ạ?”– Kookie ngơ ngác, vừa ngại ngùng lại vừa không nhớ tại sao mình lại thức dậy trong tư thế này. Aizz đầu cậu giờ chỉ còn một đống bùi nhùi thôi, không nhớ gì cả

— ” Em ngủ hơn hai tiếng rồi đấy ngốc”– Taehyung vòng một tay lên kê đầu, tay còn lại quàng hờ quanh em cậu để phòng khi cậu ngã, nhàn nhã đưa mắt nhìn vật nhỏ trên bụng cứ như sức nặng của cậu chỉ là hư không vậy

— ” Lâu như thế ạ? Vậy Taehyungie có mỏi không? Em xin lỗi”– Kookie hoảng hồn khi nghe Taehyung thông báo thời gian. Cậu nằm như thế chắc Taehyung sẽ mỏi chết mất. Cậu luống cuống định leo xuống thì đã bị vòng tay Taehyung chế trụ eo, không thể nhúc nhích nữa

— ” Đừng có nháo, ngã đau đấy! Anh không mỏi, anh chỉ đau thôi”– Taehyung ôm gọn vật nhỏ trong lòng xong, trong lời nói lại hoàn toàn là một cảm xúc khác. Anh không còn đùa giỡn như lúc nãy, thay vào đó là một ánh mắt thâm tình chiếu thẳng vào làm Kookie muốn tránh cũng không được

— ” Taehyungie bị đau ở đâu ạ? Em xin lỗi. Anh thả em ra đi, ôm thế này anh sẽ đau hơn đấy”– Kookie nghe Taehyung bảo bị đau trong mắt lại xót một trận, lệ nóng đã đong đầy khóe mắt. Thật là, nếu anh đau thì đánh thức cậu dậy chứ, đợi đến bây giờ không phải quá trễ rồi sao. Kookie cố gắng gỡ tay Taehyung ra để leo khỏi người anh nhưng cậu không thể, Taehyung ôm cậu quá chặt, cậu không thể thoát được

— ” Anh không đau ở cơ thể. Anh là đau lòng!”– Taehyung dời tay khỏi đầu mình và thay vào đó là ôm ghì đầu Kookie áp vào ngực. Vật nhỏ này bị đau một anh sẽ đau đến mười. Cậu là do anh yêu thương, do anh cưng nựng trong lòng bàn tay, cậu chỉ được vui vẻ hạnh phúc trong vòng tay anh thôi, cậu không được bị thương tổn, anh không cho phép!

— ” Taehyungie à~~ tại sao lại đau lòng?”– Kookie nghe rõ từng nhịp tim mạnh mẽ kiên định của anh làm cậu cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Hơi ấm này làm cậu cảm thấy thoải mái, mùi hương này làm cậu cảm thấy được an toàn, chỉ như thế thôi là đủ rồi

— ” Tại sao em không khỏe lại không nói với anh? Tại sao em lại cho anh thấy bộ dạng yếu ớt như thế? Em có biết lúc anh nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của em, tim anh nó đau như thế nào không? Anh không thể chấp nhận được bất kì một thương tổn nào xảy đến với em, cho dù đó là thương tổn nhỏ nhất. Anh không muốn nhìn thấy, anh không muốn, em hiểu không?”– Taehyung ngày càng ôm chặt Kookie hơn cứ như muốn khảm cả cơ thể cậu vào người anh, không cho cậu rời xa anh nữa, cho dù nửa bước anh cũng không cho nữa. Nhưng mà anh không thể! Anh có khi nào lại phải nhìn thấy sự suy yếu của Kookie một lần nào nữa hay không? Anh có phải chứng kiến cậu gần như ngất xỉu trong vòng tay anh hay không? Không! Anh không muốn, tim anh nhất định sẽ không chịu nổi, nó chết mất!

— ” Taehyungie à~~ em xin lỗi! Em cũng không biết tại sao bản thân lại như thế! Nhưng…nhưng em hứa với anh, em sẽ không như thế nữa, em sẽ không bao giờ khiến anh phải lo lắng nữa nên anh đừng như thế, được không?”– Kookie nhìn thấy sự bất lực tỏa trong đôi mắt phượng hẹp dài của Taehyung mà lòng đau như cắt. Cậu không dám chắc mình có thể giữ đúng lời hứa hay không, sau này gặp chuyện tương tự cậu cũng sẽ làm như thế này mà thôi, nhưng trước mắt cậu không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Taehyung nữa. Một Taehyung mà cậu biết là một Taehyung cao ngạo, trong đôi mắt luôn có sự mạnh mẽ quyết đoán và lãnh liệt, chứ không phải một Taehyung yếu đuối như thế này!

— ” Vậy em có thể trả lời cho anh biết rằng em đang gặp chuyện gì không? Anh thật sự không thể yên tâm khi anh không biết em là đang có chuyện gì? Nếu em thương anh thì hãy nói cho anh biết đi, được không?”– Taehyung gần như là cầu xin Kookie nói ra tình trạng của mình. Taehyung muốn biết, dù thông tin này có tồi tệ đến mức nào anh cũng muốn biết, bởi vì nó liên quan đến Kookie của anh

— ” Em thật sự chỉ là hơi mệt thôi, anh đừng lo, em không có chuyện gì cả”– Kookie cười nói với Taehyung nhằm trấn an anh, nhưng gương mặt Taehyung vẫn không hề giãn ra dù chỉ một chút

— ” Em nói thật mà. Chắc có lẽ do em hoạt động quá nhiều từ sáng nên đến chiều em bị mất năng lượng thôi. Lúc đó em cũng chỉ hơi mất sức một chút, em vẫn còn làm nũng đòi anh ôm mà, nên anh có thể tin em được chứ?”– Kookie cố gắng nhớ lại những việc đã xảy ra sau khi cậu bị mất sức nhằm tìm một chút gì đó có thể dùng để giải thích với Taehyung về sự yếu ớt của mình lúc nãy. Nhưng mà dường như sự cố gắng của cậu vẫn không được đáp lại, vẻ mặt của Taehyung đã cho cậu biết rằng anh không tin.

— “…………”– Taehyung chỉ nhìn Kookie chăm chăm mà không nói gì cả, nhưng trong đôi mắt lại toát lên sự tiếc thương đến cực hạn pha chút bất lực

— ” Taehyungie ah~~~”– Kookie nhìn anh như thế cậu đau lắm, nhưng cậu đâu thể làm gì khác hơn ngoài nói dối anh chứ? Không lẽ bây giờ cậu bảo rằng do cậu dùng năng lực cứu anh nên mới bị mất sức? Không lẽ cậu nói rằng cậu chính là thỏ tiên do Ngọc Hoàng phái xuống để bảo vệ anh? Không lẽ bây giờ cậu thừa nhận rằng cậu không phải con người?… Không được mà đúng không? Nam Tào Bắc Đẩu đã cảnh cáo cậu, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được để lộ thân phận, nếu không không phải chỉ mình cậu gặp chuyện, mà ngay cả Taehyung cũng có thể bị liên lụy, đó chính là điều cậu không muốn nhất. Thế nên hiện giờ dù đau lòng cách mấy cậu cũng phải cắn răng nói dối, hy vọng rằng Taehyung sẽ không truy cứu nữa.

— ” Ngay từ đầu anh đã lựa chọn tin em, anh tin em vô điều kiện, bởi vì anh yêu em, yêu em vô điều kiện! Nếu hiện giờ em có chuyện không thể nói, anh không ép nữa. Nhưng anh muốn em biết một điều, anh đã yêu em đến không còn đường lui nữa. Hiện giờ em sống anh sẽ sống, em chết anh cũng sẽ biến mất theo em, chỉ cần em nhớ điều đó là được rồi”– Đây là một lời tuyên thệ, một lời tuyên thệ sống chết do chính Taehyung lập ra. Mối nhân duyên này sẽ đi về đâu đây khi cả hai đều đã lún quá sâu vào lưới tình của đối phương? “Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm”, lời tuyên thệ này liệu có tốt?

****************************************

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 22 : lời tuyên thệ"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Một lần thế thân cả đời dây dưa
Một Lần Thế Thân Cả Đời Dây Dưa
Tháng 10 30, 2021
vua-gap-da-yeu-doc-sung-vo-be-nho
Vừa Gặp Đã Yêu Độc Sủng Vợ Bé Nhỏ
Tháng 10 25, 2021
Hợp đồng định mệnh
Hợp Đồng Định Mệnh
Tháng 10 30, 2021
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Truyện Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Tháng 2 1, 2022
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com