Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chương 23 : Phụ huynh của năm
Ngày cuối cùng của đại hội, không khí chẳng những không bớt đi phần náo nhiệt, mà trái lại nó còn rộn ràng hơn hẳn. Thứ nhất, hôm nay tất cả các hạng mục thi đấu đều đã hoàn thành, tâm trạng của các tuyển thủ cũng nhẹ nhõm hơn nên họ có thể tham gia hòa chung không khí với mọi người, không cần phải luyện tập như những ngày trước nữa. Thứ hai, do hôm nay chỉ diễn ra phần thi đấu cờ, buổi chiều tất cả mọi người sẽ được tụ họp để vinh danh người chiến thắng và cuối cùng là một buổi dạ tiệc xem như là liên hoan, thế nên bất cứ ai cũng trở nên rất hào hứng. Và lí do cuối cùng, cũng là để giải thích cho sự đông đúc bất thường của ngày hôm nay, đó chính là ngoài học sinh còn có sự xuất hiện của các bậc phụ huynh. Họ có thể làm nhiều ngành nghề khác nhau, bận rộn có nhàn nhã cũng có, nhưng hôm nay họ đều bỏ hết, nguyên nhân ư? Đó là vì họ có niềm đam mê và yêu thích đối với cờ nên một cuộc thi cấp thành như thế này họ không thể nào không tham dự, và nguyên nhân thứ hai đó chính là người mà tất cả những người yêu cờ đều kính trọng hôm nay sẽ xuất hiện ở đây, đó là nghệ nhân cờ Jung Woo Sung. Bình thường dù muốn như thế nào cũng không thể gặp thầy được, bây giờ lại có cơ hội được chạm mặt miễn phí thì dại gì không xem?!! Thế là hiện giờ trên sân trường, số lượng phụ huynh cũng chiếm gần một nửa rồi đấy!!
— ” Taehyungie ah~~~ nhanh nhanh, sắp 11 giờ rồi, em sẽ bị trễ mất”– Xe vừa đỗ trước cổng trường Kookie liền không ngần ngại mở cửa xe phóng thẳng xuống làm Taehyung được một phen hoảng vía. Anh vừa chạy theo đã ngay lập tức bị cậu nắm tay lôi đi, chạy thẳng vào trường. Thật ra là con thỏ ngốc kia sợ bị trễ, sợ bị loại khỏi cuộc thi đánh cờ nên mới gấp gáp như thế. Nhưng nếu không phải lúc sáng do cậu nháo cả buổi trời mới chịu để yên cho bác sĩ khám bệnh thì hiện giờ cũng đâu ra nông nổi này!
— ” Từ từ nào Kookie, không trễ đâu mà, em đừng lo. Từ từ thôi, ngã bây giờ!!”– Kookie cứ gom ba bước lại thành một mà chạy làm Taehyung phía sau muốn đuổi kịp cũng tốn rất nhiều sức lực đấy. Cậu chứ chạy như thế cho đến khi vào đến hội trường và nhìn thấy vẫn còn thưa thớt người thì Kookie mới chịu dừng lại, aizz tuột hết cả mồ hôi.
— ” Anh đã bảo là không trễ mà. Xem nào, đổ đầy mồ hôi rồi này”– Taehyung chưa kịp thở đã ngay lập tức lo lắng cho Kookie, tiến đến lau mồ hôi cho cậu, miệng cũng không quên càm ràm một câu.
— ” Em xin lỗi, tại em sợ bị trễ sẽ không được chơi nữa, Taehyungie đừng giận!!”– Kookie xin lỗi mà mặt nào có chút hối lỗi, cậu chỉ xụ mặt một chút để Taehyung thương thôi. Xem xem, Taehyung vừa cười đã lộ mặt ra ngay rồi đây này!
— ” Em càng ngày càng tinh ranh! Anh chịu thua em rồi đấy!”– Taehyung cưng chiều nhéo nhẹ lên chiếc mũi nhỏ xinh của cậu một cái làm cậu hơi nhăn mặt lại. Cả hai cứ nhìn đối phương mà cười, dường như ngoài người kia ra thì tất cả mọi người xung quanh đều là không khí vậy, cũng quá đáng lắm a!!
— ” Tao nói mày và Kookie đều không có chút tình người nào cả, chúng bây thích bỏ rơi tao đến vậy à? Tao không thể đếm nổi số lần chúng mày bỏ tao lại nữa rồi đấy!!”– Jimin lúc nãy vừa cho xe dừng lại trước cổng trường xong, vừa xoay ra sau đã không còn thấy Taehyung và Kookie đâu nữa. Anh cứ ngỡ rằng kĩ năng lái lụa của mình đã siêu việt đến nỗi làm rơi hai người ở đâu đó mà không hay rồi chứ? Nhưng thật không ngờ là hai người đã bỏ đi trước chừa anh lại. Thế là anh lập tức mặc kệ chiếc siêu xe đắt giá của Taehyung cho bảo vệ mang đi, còn mình thì ngay lập tức vào trường tìm hai người để mắng cho một trận. Nhưng mà anh nào biết hai người đi đâu, cứ lơ ngơ một lát anh lại quyết định chạy vào hội trường, may sao lại đúng. Cũng coi như ông trời còn cho anh được một niềm an ủi đi!!
— ” Kookie à, một lát nhớ lời anh, chỉ chơi cho vui, đừng đặt nặng thắng thua, được không?”– Taehyung mặc kệ con mèo tam thể đang nhe nanh múa vuốt sau lưng, trực tiếp xoay sang Kookie dặn dò. Mặc dù anh đã chứng kiến tài năng thiên bẩm của cậu không ít hơn một lần, nhưng mà…. dù sao căn dặn trước vẫn hơn, anh sợ cậu thua ngay lúc này sẽ cảm thấy hụt hẫng!!
— ” Em nhớ rồi mà. Em sẽ không quá đặt nặng thắng thua, nhưng em vẫn sẽ cố gắng hết sức để mang chiến thắng về, bởi vì em muốn Taehyungie tự hào về em”– Cậu muốn có một cái gì đó để bản thân xứng đáng với Taehyung hơn. Thử nhìn xem, Taehyung cái gì cũng có, vừa đẹp trai, thông minh, tài giỏi lại giỏi luôn cả thể thao, tất cả mọi thứ tốt trên đời Taehyung đều có hết. Thế mà cậu thì ngược lại hoàn toàn, ngu ngốc, cái gì cũng không biết, cứ nói bản thân đi theo để bảo vệ Taehyung nhưng suốt ngày chỉ giỏi gây phiền phức cho anh và khiến anh lo lắng, cậu chưa làm được gì cho anh cả. Nhưng mà ngày hôm nay, cậu đã có thể làm được chút gì đó khiến cho anh tự hào, khiến cho bản thân cậu có chút ít giá trị. Mặc dù đây không phải là cái gì quá to tát, nhưng đó là tài năng và niềm yêu thích của cậu, cậu cảm thấy tự hào về nó, và cậu nghĩ Taehyung cũng vậy!
— ” Đồ ngốc, anh luôn luôn tự hào về em, Kookie của anh là giỏi nhất. Anh chỉ cần em luôn luôn ở bên cạnh anh là được rồi, hiểu không?”– Ôm chặt cậu vào lòng, Taehyung muốn Kookie cảm nhận trái tim anh đang thổn thức như thế nào vì cậu. Taehyung muốn Kookie cảm nhận được vị trí to lớn của cậu trong tim anh. Taehyung muốn Kookie cảm nhận được anh yêu cậu nhiều như thế nào!! Anh không cần cậu làm bất cứ điều gì cả, chỉ cần cậu cho anh cảm nhận được cậu vẫn ở bên cạnh anh, cho anh nhìn thấy cậu và cậu vẫn luôn ở trong vòng tay anh là được rồi, anh không cần gì nữa cả!
Kookie ở trong lòng Taehyung nghe được lời anh nói liền ra sức gật đầu, mái tóc tơ mềm mại cứ bị chà qua chà lại nên tóc mái trước trán cậu dựng ngược hết cả lên, hình ảnh quá sức đáng yêu này đã khiến cho Taehyung không kiềm lòng được siết chặt cậu thêm chút nữa. Và tất cả những hình ảnh siêu ngọt ngào ấy đã bị một người nhìn thấy được, và tất nhiên, người ấy đã không tiết quăng cho hai người một ánh nhìn siêu khinh bỉ và một cái trề môi dài hơn cầu sông Hàn. Sống chung với hai người cũng lâu quá rồi, bây giờ nói Jimin đã quen với những hình ảnh này thì đã sai, nhưng nói anh vẫn chưa quen thì cũng không đúng, phải nói như nào nhỉ, nó giống như là anh chấp nhận sống chung với hai bình mật ong siêu ngọt này thì đúng hơn. Nhắc lại, không phải anh quen, mà là anh chấp nhận số phận. OK, Jimin fine!!
— ” Taehyung, Kookie, Jimin, ba người đến khi nào thế?”– Hoseok và ông Jung đang đi một vòng quanh hội trường thì bắt gặp ba người Taehyung đang ở bên này liền vui vẻ đi sang chào hỏi. Ông Jung gặp được Kookie cũng vui vẻ ra mặt
— ” Nãy giờ ta cũng tìm con nhưng không thấy? Sao hôm nay con đến trễ thế?”– Ông Jung đã có mặt lúc 9 giờ sáng, nhưng do cuộc thi bị hoãn lại nên ông không có việc gì làm, bèn cùng Hoseok đi lòng vòng. Lúc 9 giờ, cuộc thi sắp bắt đầu nhưng ông vẫn chưa thấy Kookie, cứ ngỡ rằng thằng bé có chuyện gì đó thì đã gặp ngay thầy hiệu trưởng đến thông báo trì hoãn cuộc thi. Không cần ai nói ông cũng biết, việc này chắc chắn có sự nhúng tay của thằng bé Taehyung bên cạnh Kookie. Ông cũng được xem như là lão làng rồi nên những việc thế này, ông biết hết. Nhưng nhìn chúng nó vui vẻ ngọt ngào như thế ông cũng vui lây, nên cũng không vạch trần làm gì, kệ chúng nó muốn là gì thì làm, ông chỉ hỏi một câu cho có lệ thôi.
— ” Dạ lúc sáng chúng cháu có chút việc ở nhà nên không đến kịp ạ. Nhưng may mắn là thầy hiệu trưởng thông báo dời cuộc thi nên con không bị trễ ạ”– À thì ra, trong mắt Kookie thì đây chỉ là sự một sự may mắn thôi, may mắn thôi đó!
— ” Ừ may mắn thật đấy!”– Ông Jung vừa cười vừa vuốt chòm râu bạc, đôi mắt lại liếc nhìn Taehyung một cái làm anh nhột hết cả người. Anh cũng chỉ lạm dụng quyền hành một chút thôi mà, đúng là không thể qua mặt người già được.
— ” Rồi còn cậu nhóc nào đây?”– Lúc này ông Jung mới nhớ đến người thứ ba đã bị lãng quên nãy giờ, bèn lên tiếng hỏi
— ” Dạ chào ông, con là Jimin, là bạn của Taehyung và Kookie ạ”– Jimin lần đầu được nói chuyện với ông Jung nên có phần lúng túng, hai má đỏ ửng hết cả lên. Thứ lỗi cho Jimin, ông Jung cũng là thần tượng của anh lúc anh còn theo bố của Taehyung học đánh cờ nha, thế nên bây giờ được ông chào hỏi như thế anh không thích ứng kịp. Những lần gặp trước anh toàn đứng ngoài cuộc, không tham gia vào nên không có cơ hội nói chuyện với ông. Quả thật khí chất của ông rất lớn, làm một người như Jimin cũng phải kiêng dè
— ” Jimin? Jimin, nghe tên quen nhỉ? À thì ra, con là cháu da……”– Ông Jung vừa nghe Jimin giới thiệu liền nhớ mang máng là đã nghe cái tên này ở đâu, nghe rất nhiều lần là khác. Và sau khi vô tình xoay ra sau, nhìn thấy ánh mắt của cháu trai mình dành cho cậu bé thì ông Jung lập tức nhớ ra ngay. Thì ra Jimin mèo con mà Hoseok nhà ông nhắc đến chính là thằng bé này. Nhìn bên ngoài quả thật không tệ, khí chất rất tốt, còn là bạn của Taehyung và Kookie thì không thể là người xấu được. Gặp được người vừa ý, thế là ông Jung quên cả giữ miệng, suýt chút nữa bốn chữ “cháu dâu tương lai” ông cũng thốt ra luôn rồi, nhưng may mắn Hoseok đã kịp thời chặn lại
— ” Ông à, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên quay về vị trí thôi ạ! Ông cũng phải để Kookie chuẩn bị nữa chứ ạ!!”– Hoseok muốn toát mồ hôi hột với ông nội của mình, suýt chút nữa anh bị Jimin lột da tại đây rồi. Tuy anh đã quyết định sẽ tỏ tình nhưng đây chưa phải lúc!
— ” À đúng rồi, ta lú lẫn quá!! Kookie à, con nên đi chuẩn bị một chút đi. Cố gắng nhé, ta tin con nhất định sẽ thắng! Còn thằng bé Jimin này, con đi theo ta một chút, ta có chút chuyện cần nhờ con”– Ông Jung chúc mừng Kookie xong lại đột ngột xoay sang Jimin nói làm Jimin giật mình một chút
— ” Con ạ? Dạ..dạ vâng”– Mặc dù không biết ông Jung muốn làm gì nhưng Jimin cũng đồng ý. Jimin lơ ngơ đi theo ông Jung, phía sau là Hoseok cũng ngơ nốt, ngay cả cháu ruột còn không biết ý đồ của ông mình thì “cháu dâu” làm sao biết được. Nhưng ở đây có một người ngoài biết này, giỏi không? Taehyung chỉ cần nhìn nụ cười ám muội của ông Jung trước khi quay đi là biết ngay ông muốn tác hợp cho cháu trai và cháu dâu của mình rồi. Nhưng mặc kệ đi, đó là chuyện của gia đình người ta, hiện giờ anh cần phải lo cho Kookie của anh trước đã.