Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chương 26 : Taehyung xảy ra chuyện !!!
Buổi tiệc tối được tổ chức theo hình thức của một buổi buffet và diễn ra tại hồ bơi của trường. Do mái che của hồ bơi được thiết kế có thể đóng mở nên nơi đây mới được lựa chọn. Chỉ cần mái che được mở ra thì không khí nơi đây tuyệt diệu không đâu có thể sánh bằng, dưới có nước, trên có bầu trời, dùng để tổ chức tiệc thì còn gì phải bàn cãi nữa
Buổi vinh danh người chiến thắng của các phần thi trong hội thao diễn ra rất nhanh chóng bởi vì chỉ công bố người thắng để chúc mừng, còn phần thưởng sẽ được trao ở lớp sau đó. Sau phần vinh danh người chiến thắng thì mọi người sẽ được tự do dự tiệc, và lúc này đồng hồ vừa điểm 10 giờ tối!
— ” Thầy Jung không đến sao? Sao nãy giờ bố không thấy vậy?”– Ông Kim từ khi đến bữa tiệc chỉ một lòng đưa mắt tìm thần tượng trong lòng, nhưng ông nhìn đến mỏi mắt cũng không thấy thầy Jung ở đâu cả. Nếu không phải hôm nay có thầy Jung đến dự thì có dùng kiệu tám người khiêng ông Kim cũng không đến, ở nhà ngủ thích hơn.
— ” Một lát thầy sẽ đến thôi, bố đừng lo lắng quá!!!”– Taehyung nhàn nhạt trả lời ông Kim trong khi một tay ôm Kookie, một tay cầm ly rượu vang và đưa mắt nhìn về phía xa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
— ” Hy vọng thầy sẽ tới. Bố đã bỏ lỡ cơ hội xin chữ kí thầy ở cuộc thi rồi, bây giờ không thể bỏ lỡ nữa, sẽ tiếc chết mất!”– Ông Kim đứng ngồi không yên, lần này mà không xin được chữ kí của thầy Jung thì thật sự là một nuối tiếc cực lớn trong đời ông đấy!! Ông không muốn cuộc sống hoàn hảo này lại bị một lỗ hổng lớn đến thế đâu!!!
— ” Anh ơi, ở đây có sữa không ạ?”– Ông Kim đang gấp đến chết thì đột nhiên nghe phía sau truyền đến giọng con trai, nhưng không phải là một câu an ủi bố nó mà chỉ là một câu nói trớt quớt trong hoàn cảnh này mà thôi. Thật ra nãy giờ Taehyung luôn đưa mắt dáo dát tìm cái gì đó chính là đang tìm người phục vụ để lấy sữa cho Kookie. Bởi vì đây là một bữa tiệc tối cho nên thứ nước uống được phục vụ chính ở đây là bia và rượu, từ loại nhẹ đến loại nặng, ngoài ra còn có một ít nước trái cây. Kookie hoàn toàn không thể uống được rượu và bia, nước ép thì cậu lại không thích nên Taehyung muốn tìm sữa cho cậu, hy vọng là sẽ có.
— ” Mày có nghe bố nói gì không đấy! Thằng này thật là, có người yêu là quên luôn bố rồi”– Ông Kim oán hận nhìn con trai và con dâu tình tứ một lát mới lên tiếng. Thật sự ông Kim cũng không biết mình có sinh lộn con hay không, tại sao Taehyung một chút cũng không ra dáng con trai ông vậy? Trong khi ông đang vò đầu bứt tóc đau khổ vì không gặp được thần tượng thì con ông lại ở đây chuyên tâm tìm sữa cho người yêu nó?!!!! Haizzz ta nói con trai nuôi lớn cũng là chồng người ta thật sự rất đúng mà, rõ khổ!!
— ” Bố cứ nói đi ạ, con nghe cả mà!!”– Sau khi nhận được cái gật đầu cùng câu nói “Xin đợi một lát” của phục vụ chứng tỏ là họ có sữa chuối, Taehyung mới vừa lòng xoay người lại, đặt một chút tâm tư lên cuộc trò chuyện do bố anh làm chủ trì.
— ” Mắt mày, tai mày, tim gan phèo phổi của mày đều dồn hết lên người Kookie rồi, nghe nghe con khỉ! Bố không hiểu sao Jimin nó có thể sống chung với hai đứa bây đấy!”– Ông Kim quăng cho con trai ánh nhìn không thể khinh bỉ hơn rồi còn không quên cảm thán một câu. Chỉ mới ở chung với Taehyung và Kookie có hơn một buổi mà ông đã có cảm giác mình là người thừa rồi đấy, Jimin lại sống chung với hai người lâu như thế, haizzz thật tội Jimin bé nhỏ a!!
— ” Mà nhắc mới nhớ, Jimin đâu? Sao từ chiều đến giờ ta không thấy nó luôn ấy??”– Jimin cũng có người bác quá tốt nhỉ? Jimin mất tích hơn nửa ngày rồi thế mà đến lúc này mới được nhớ đến. Nếu anh là bị bắt cóc chắc lúc này cũng đã được phanh thây cho cá ăn lâu rồi nhỉ?!!!
— ” Khi nào bố thấy thầy Jung thì bố sẽ thấy Jimin thôi, nó không có bị bắt cóc đâu, bố đừng lo!”– Taehyung mắt vẫn không rời khỏi vật nhỏ đang to tròn mắt nhìn xung quanh đang ở trong lòng mình, miệng vẫn trả lời bố lưu loát lắm, cứ như cái miệng này và cặp mắt này không nằm chung một khuôn mặt vậy, Taehyung quả là vi diệu a!
— ” Tại sao nó lại đi chung với thầy Jung?”– Ông Kim hỏi lại Taehyung bằng ánh mắt nghi ngờ. Có vấn đề gì ở đây à? Tại sao Jimin và thầy Jung lại thân thiết đến mức đó rồi?
— ” Bố thấy thầy Jung có một người cháu trai chứ? Cậu ta là Hoseok, cậu ta chung đội bóng rổ với chúng con, và cậu ta thích Jimin”– Nguyên một mối quan hệ dây mơ rễ má của Hoseok và Jimin lại được Taehyung khái quát lại trong vòng hai câu nói, Taehyung cũng thật là xúc tích đi!! Tuy nhiên sau khi nghe xong ông Kim lại cười khoái chí
— ” Thế à?? Haha thế thì hay quá, từ nay ta và thầy Jung là thông gia rồi, ta không sợ không gặp được thầy nữa hahaa! Con giỏi lắm Jimin”– Ông Kim đạt được mục đích liền không còn trông đứng trông ngồi nữa, trực tiếp chạy đi tìm vợ đang ngồi ăn ở kia cùng với Namjoon và Seokjin để khoe. Còn lại Taehyung và Kookie, Taehyung liền trực tiếp dắt Kookie đến bàn tiệc gần hồ bơi để ngồi cho mát
— ” Đứng nãy giờ em có mỏi chân không?”– Vừa ngồi xuống Taehyung liền lo lắng hỏi Kookie, nhưng ánh mắt to tròn ánh lên tia vui vẻ kia đã phản bác lại lo lắng của anh một cách triệt để nhất
— ” Taehyungie đừng nhíu mày nữa mà! Em không có yếu đuối như thế!”– Kookie cũng không biết tại sao Taehyung luôn giữ trong đầu cái suy nghĩ cậu rất yếu đuối nữa? Cậu là đến đây để bảo vệ cho anh mà, cậu có phép thuật đấy, cậu cũng mạnh mẽ hơn anh nghĩ đấy!
— ” Em không yếu đuối, anh biết. Nhưng anh vẫn không muốn em bị đau dù chỉ một chút xíu, bởi vì anh yêu em”– Lời yêu hai người dành cho nhau đã ngọt ngào và tự nhiên hơn rất nhiều sau khi Kookie chủ động bày tỏ lúc cuộc thi cờ kết thúc. Bây giờ Taehyung biết Kookie đã hiểu thế nào là yêu nên Taehyung không cần phải sợ Kookie còn mơ hồ nữa, lúc này anh chỉ muốn có thể thời thời khắc khắc nói câu anh yêu em, để Kookie có thể biết anh yêu cậu nhiều như thế nào, anh quan tâm đến cậu nhiều ra sao, chỉ vậy thôi đã đủ lắm rồi!!
— ” Em cũng yêu anh! Em yêu Taehyungie rất nhiều rất nhiều!!”– Kookie không nói lớn như Taehyung, nhưng từng câu từng chữ cậu thốt ra anh đều nghe rất rõ, gương mặt đỏ hồng đáng yêu của cậu anh cũng thấy rất rõ. Thật sự lúc này anh chỉ muốn khảm cậu vào tim anh thôi, để nhốt cậu ở đấy mãi mãi, cậu sẽ không thể rời xa anh, một giây cũng không thể rời khỏi anh, có như thế anh mới an tâm được. Anh cũng không hiểu tại sao anh luôn có một nỗi sợ nho nhỏ rằng anh sẽ mất cậu. Nỗi sợ đó nó cứ âm thầm hiện hữu trong tim anh, nó không mãnh liệt, nhưng mà nó vẫn luôn ở đó, như nhắc nhở anh rằng chuyện này rồi sẽ xảy ra. Vì thế anh rất sợ, nếu như Kookie rời khỏi anh, thật sự…anh cũng không biết mình sẽ như thế nào nữa? Chắc có lẽ anh vẫn sẽ sống, sống vì gia đình, sống vì người yêu thương anh, nhưng sống bằng trái tim đã chết. Trái tim anh là do cậu nắm giữ, nếu cậu không ở đây tim anh cũng sẽ biến mất, anh sẽ sống với một lòng ngực không còn hơi ấm. Chỉ hy vọng rằng cảm giác của anh là sai, và anh sẽ không phải đối mặt với một ngày như thế. Điều đó là quá khủng khiếp đối với anh, anh xin thề!!
Buổi tiệc tối đông đúc nhưng hoàn toàn không ồn ào, không khí chỉ toát lên một vẻ điềm tĩnh sang trọng và đầy thanh lịch cùng với tiếng piano nhẹ nhàng thanh thoát. Khách dự tiệc ngoài học sinh thì toàn là những doanh nhân hoặc tài danh hiếm có, nên từng lời nói cử chỉ đều là nước chảy mây trôi, không hề thô tục. Ấy vậy mà tại một bàn trong góc tối có thể nhìn ra quang cảnh bên ngoài lại là một không khí hoàn toàn trái ngược, một bầu áp suất nặng nề và chứa đầy sự tức giận đang đè ép lên không khí nơi đây!!
— ” Khốn kiếp!! Jeon Jungkook là cái đồ khốn kiếp!!!”– Choi Eunhye cuộn tay thành nắm đấm mà nện xuống bàn, trên gương mặt thanh tú lúc này đã không còn tồn tại mà thay vào đó lại là những đường gân máu xanh đỏ chạy dọc theo hai thái dương, môi mím chặt, cô đã đánh mất đi vẻ hiền dịu thánh thiện bao ngày, giờ đây chỉ là một cô nữ sinh đang không thể che giấu sự đố kị mà thôi!!
— ” Em bình tĩnh đi, chuyện gì cũng phải từ từ đã. Ở đây đông người lắm đấy, em không sợ bị mọi người nhìn thấy bộ mặt xấu xí này à?”– Choi Min Hyun ngồi ở đối diện nhàn nhã nhắc nhở Eunhye nhưng mà một chút thiện ý cũng không có. Không ai biết cái điệu cười nhếch mép này là sao, nhưng nhìn giống như khinh bỉ hơn là cười để xoa dịu tình hình, còn ý nghĩa sâu xa nào nữa thì chỉ có mình anh ta biết
— ” Em không thể bình tĩnh được, em chỉ muốn cái tên Jeon Jungkook kia biến mất ngay lập tức, em không thể để nó ở bên cạnh Taehyung thêm một giây một phút nào nữa”– Eunhye đố kị đến nổi trong mắt toàn là hận ý hướng thẳng về phía Kookie đang ở bên kia hồ. Sự ghen ghét đã lên đến đỉnh điểm khiến cho trong đầu cô ta hiện giờ chỉ có một chữ “GIẾT”. Nếu như có thể, chắc có lẽ cô ta đã nhào qua giết Kookie ngay lập tức, nhưng mà không được mà đúng không? Thế nên ánh mắt cô ta ngay lập tức dời sang người có thể giúp cô ta thực hiện điều đó– Choi Min Hyun
— ” Anh phải giúp em đi chứ? Em vất vả tìm được vé mời để anh vào đây ngày hôm nay không phải để chơi đâu, anh nên nhớ kĩ!”– Việc dùng thân phận của một hoa khôi được toàn trường yêu quý để xin vé mời cho bạn là không phải việc gì quá khó đối với Eunhye, nhưng cô muốn nói là khó để Min Hyun có thể nể tình giúp cô nhanh hơn một chút, cô không thể chịu nổi nữa rồi.
— ” Chắc em phải ưỡn ẹo mệt mỏi lắm mới lấy được nhỉ? Nếu không phải do ngôi trường này quá hiện đại, nhận diện con dấu trên thiệp mời bằng hệ thống an ninh thì có một nghìn tấm thiệp mời anh cũng có thể biến ra được. Nhưng biết sao giờ, em cũng không muốn chúng ta bị phát hiện mà đúng không, nên làm phiền em gái quý hóa của anh vậy!!”– Min Hyun vừa nói vừa cười mỉa mai làm Eunhye tức đến nghẹn đỏ mặt
— ” Anh…! Thôi được, tôi không nói nữa là được chứ gì? Nhưng mà anh nhất định phải tìm cách gì đó đi, em đợi không được nữa”– Eunhye tức đến nỗi muốn đấm ngực dậm chân nhưng đành phải nuốt ngược vào trong bởi vì hiện tại cô đang cần Min Hyun giúp, cô phải nhịn, nhất định phải nhịn!
— ” Đừng gấp! Gấp gáp sẽ làm hư chuyện!! Anh đã có kế hoạch cả rồi, chỉ là đang tìm thời cơ thôi em hiểu không?”– Min Hyun vẫn nhàn nhã thưởng thức ly rượu vang màu vàng đục trên tay, cứ như không có việc gì xảy ra trong khi người ngồi đối diện kia đang gấp đến chết
— ” Thời cơ gì chứ? Em không cần biết, anh phải ra tay nhanh lên, nếu không em sẽ tự mình làm, không cần anh nữa”– Eunhye đã đi đến giới hạn. Cô trực tiếp bỏ qua lời đe dọa trước kia của Min Hyun mà muốn tự mình hành động ngay bây giờ, trong đầu cô hiện giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất– khiến cho Jeon Jungkook biến mất!!!