Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chương 28.1
Seokjin vừa từ phòng bệnh bước ra đã giật mình bởi vì nhìn thấy Kookie ngồi ngoài cửa. Cậu không ngồi dãy ghế phía ngoài mà lại ngồi dựa hẳn người vào cửa, đầu gục xuống đầu gối. Seokjin nhìn thấy cảnh này trong tâm can lại dâng lên một trận đau xót, đúng là thằng bé số khổ!!!
— ” Kookie à!”– Seokjin quỳ một gối xuống bên cạnh, nhẹ nhàng chạm vào vai để gọi cậu dậy. Kookie mơ mơ màng màng ngóc đầu dậy, tóc tai rối như tổ quạ lại đưa tay lên dụi dụi mắt, hình ảnh cực kì chọc người yêu nên Seokjin liền vươn tay xoa đầu nhỏ của cậu một cái rồi cười hiền nói tiếp
— ” Thật là, ngồi thế này mà cũng ngủ được. Hôm qua đến giờ em chưa ăn gì đúng không, anh đi mua chút đồ ăn cho em nhé!”– Seokjin nhìn cậu cứ như một người anh đang nhìn đứa em trai bé bỏng của mình, ánh mắt tuôn ra sự cưng chiều vô hạn.
— ” A anh… anh….! Em xin lỗi, em chỉ muốn nhìn Taehyungie một chút thôi, em ra kia ngay đây ạ!!”– Kookie vừa tỉnh người liền nhìn thấy Seokjin đứng ngay trước mắt, sắc mặt cậu liền tái đi. Cậu mặc kệ câu nói của Seokjin là gì, chỉ chăm chăm muốn chạy đi bởi vì cậu nghĩ không ai muốn cậu xuất hiện ở đây cả. Tuy nhiên cậu chưa kịp cất bước thì khuỷu tay đã bị Seokjin nắm lại, anh cười trấn an cậu rồi mới tiếp tục nói
— ” Em đừng sợ, mọi người đều mệt mỏi nên đã ngủ hết rồi. Anh chỉ muốn đi mua chút gì đó để mọi người dậy có cái lót dạ, cả ngày qua có ai ăn uống gì đâu, em cũng thế mà đúng không?”– Seokjin không hiểu vì sao khi nhìn vào mắt cậu, anh lại thấy tâm can đau đớn đến tột cùng. Phải chăng sự sợ sệt này của cậu đều là do những sai lầm của mọi người ở đây gây nên, và anh chính là một trong số những người đó!
— ” Em… em không đói”– Kookie nhìn thấy ánh mắt thương cảm của Seokjin nhìn mình thì lại thấy muốn khóc. Dường như ngay từ đầu, anh là người duy nhất không có ác cảm với cậu, dù cho những bằng chứng kia cậu không thể chối cãi. Đây có phải là do anh tin cậu không? Có phải không?
*ọt ọt…ọttttttttt*
Một tràng tiếng vang không thể mất mặt hơn đột nhiên kêu lên giữa dãy hành lang dài tĩnh mịch làm Seokjin không nhịn nổi cười hiền đồng thời xoa đầu cậu thêm vài cái, còn ai kia mặt đã đỏ hơn gấc chín mất rồi!
— ” Ở yên đây đợi anh, anh mua đồ ăn nhanh lắm, sẽ về ngay thôi, đừng chạy lung tung đấy!!”– Seokjin thương nhóc quá! Khi nhìn Kookie, cái mong muốn làm một người anh yêu thương em trai lại dâng lên mãnh liệt. Seokjin là con một, từ nhỏ chỉ có một mình nên anh rất buồn, chỉ muốn mẹ sinh cho mình một đứa em trai để anh yêu thương nhưng không thể. Bố mẹ quá bận rộn, việc chăm sóc cho anh đã là một vấn đề, thế nên cái mong muốn có một người em trai cứ thế bị anh chôn vào quên lãng. Thế nên bây giờ, nhìn thấy Kookie, niềm mong muốn đó lại quay trở về theo một cách tự nhiên nhất. Tuy nhiên có lẽ, Kookie không thể an ổn làm em trai của anh được, bởi vì cậu đang là kẻ có tội!!!
— ” Ăn đi nhóc! Đừng có mà ngất xỉu tại đây đấy, anh không chăm nổi một lúc hai đứa đâu!!”– Seokjin đi một lúc lại mang về một đống đồ ăn. Anh chia cho cậu hai cái bánh bao lớn và một chai sữa chuối, còn lại mang vào phòng để mọi người dậy sẽ ăn
— ” Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ!!”– Kookie vừa nghe câu nhắc nhở quen thuộc mỗi khi cậu ngồi vào bàn ăn làm tim cậu lại nhói đau một trận. Cậu muốn ăn nhanh thật nhanh, cậu muốn mình bị nghẹn bởi vì cậu nghĩ, lúc đó Taehyung sẽ vì cậu mà tỉnh lại! Anh sẽ tỉnh lại để xoa lưng cho cậu, dịu dàng nhắc nhở cậu ăn chậm thôi bởi vì anh thương cậu lắm, thế nhưng mà… nhưng mà… không có!!
Cậu ở đây không phải là Kookie ngây thơ của anh như trước, bánh bao cậu đang ăn cũng không phải bánh bao nhân cà rốt của dì Han làm, và người ngồi cạnh bên vuốt lưng nhắc nhở cậu ăn chậm…. cũng không phải là anh!
— ” Này…. này nhóc, đừng khóc chứ? Anh có làm gì em đâu? Ngoan, nín nào!”– Seokjin thấy cậu đột nhiên rơi nước mắt đến thương tâm liền luống cuống dỗ dành, anh thật sự muốn khóc theo cậu luôn rồi! Cậu đã khóc suốt từ hôm qua đến giờ, đôi mắt thâm quầng vì không ngủ còn bị sưng đỏ nữa càng làm cậu trông đáng thương hơn! Cái vật nhỏ này biết hạ độc người ta sao? Cái vật nhỏ này biết lập mưu hại người hả?? Rõ ràng là không phải mà! Tại sao mọi chuyện lại đi theo một hướng sai trái như thế này chứ?
— ” Anh… anh tin em hả?”– Lâu thật lâu sau Kookie mới ngước đôi mắt đỏ hoe lên mà hỏi Seokjin một câu như thế làm anh đơ người mất mấy giây. Anh tin cậu? Đúng không? Anh tin cậu nên mới đối xử tốt với cậu như thế đúng không?
— ” Anh cũng không biết giải thích như thế nào, nhưng mà anh là đang đánh cược vào tình cảm. Anh cảm nhận rằng em không phải là người làm hại Taehyung, nhưng mà… những gì bày ra trước mắt lại đi ngược lại tất cả. Anh đang rất hoang mang, anh cũng không biết đâu mới là sự thật nữa.”– Seokjin lại xoa đầu cậu, xúc cảm khi chạm vào từng lọn tóc tơ mềm mại của cậu thật dễ chịu, nó khiến tâm hồn anh như lắng lại đôi chút.
— ” Em cũng không biết tại sao em lại bị biến thành người làm hại Taehyung, những gì mà mọi người nghe được từ Eunhye, cũng như cái tin nhắn kia đều là sự thật nên em không thể chối bỏ được. Em chỉ biết một điều rằng em không hại Taehyung, chỉ có vậy mà thôi!!”– Kookie rủ mắt nói. Cậu biết cậu chỉ nói suông như thế sẽ không ai tin đâu nhưng cậu vẫn muốn nói, đó là tất cả những gì cậu có thể làm để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng có vẻ, sự chứng minh của cậu có cũng vô nghĩa
— ” Em nói cô bạn hôm qua đến đây chỉ tội em tên là Eunhye à? Cô bạn đấy cá tính mạnh nhỉ, dám chạy đến tận đây chỉ tội em. À… em có thể kể cho anh nghe về cô bạn Eunhye đấy được không? Anh thật sự rất tò mò đấy!!”– Seokjin từ hôm qua đã khá ấn tượng với cô bạn học xinh đẹp của Jimin và Taehyung rồi, nhưng không phải ấn tượng tốt. Anh cũng không rõ tại sao, nhưng mà anh có cảm giác mình sẽ tìm ra được gì đó xoay quanh cô bạn Eunhye này!
— ” Em cũng không được tiếp xúc nhiều với Eunhye. Em chỉ biết bạn ấy là hoa khôi gì đấy của trường. À bạn ấy chơi cờ rất giỏi, còn được giải nhất của trường năm trước nữa”– Kookie được hỏi liền thành thành thật thật nói ra những gì mình biết, vẻ mặt ngây thơ đến lạ!!
— ” À ra vậy! Vậy sao năm nay bạn ấy không tham gia?”– Năm nay rõ ràng trong các tuyển thủ thi đấu không có cô bạn đó, anh nhớ rất rõ. Đương kim vô địch mà không tham gia quả thật rất lạ!!
— ” Do bạn ấy bị bệnh hôm thi đấu với em, không thể tập trung nên em may mắn thắng được. Thế nên em đại diện lớp đi thi”– Kookie kể lại
— ” Anh hiểu rồi. Vậy em còn gặp bạn đó lần nào nữa không?”– Seokjin thấy cậu thoải mái nói chuyện như thế liền hỏi tiếp, biết đâu có dữ liệu gì đó có thể sử dụng được thì sao?
— ” Em… không nhớ… À đúng rồi, hôm Taehyungie đấu bóng rổ, em đã vô tình va phải bạn ấy trong lúc gấp gáp đi vệ sinh. Nhưng mà Eunhye hiền lắm, chẳng những không khó chịu còn giúp em sửa điện thoại nữa. Eunhye rất tốt!!”– Theo lời kể của Kookie, đôi mày kiếm của Seokjin ngày càng nhăn lại
— ” Sửa điện thoại? Em làm gì mà để bạn ấy phải sửa điện thoại giúp em?”– Seokjin dường như đã tìm thấy mấu chốt vấn đề rồi
— ” Lúc đó em cầm điện thoại trên tay và lúc đụng phải Eunhye đã làm nó rơi xuống đất. Em sợ nó bị hỏng nên Eunhye đã giúp em kiểm tra, nó vẫn còn gọi được nên không bị hỏng”– Kookie nhớ lại sự tình lúc đó liền một mạch kể lại. Kể xong mặt Seokjin đã hoàn toàn biến hóa
— ” Được rồi anh hiểu rồi, em ngoan lắm! Nếu em không làm thì không việc gì phải sợ cả, hiểu không? Em chỉ cần kiên trì chút nữa, khi Taehyung tỉnh dậy nhìn thấy em nó nhất định sẽ rất vui!!! Anh có việc phải về nhà một chuyến. Em nhất định phải chờ Taehyung tỉnh dậy đấy!!”– Seokjin vừa nói xong liền gấp gáp chạy đi mất, có vẻ như anh có việc gì đó rất cấp bách. Kookie ở đây không hiểu gì cả? Anh Seokjin không cần nói cậu cũng quyết phải ở lại chờ Taehyung tỉnh rồi mới tính tiếp. Cậu không thể bỏ Taehyung lại trong tình trạng này được. Nhưng mà… nhưng mà…. liệu cậu có chờ được hay không??
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End chap 28~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~