NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chương 29 : Tam kiếp lai sinh

  1. Home
  2. Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _
  3. Chương 29 : Tam kiếp lai sinh
Prev
Next

- NhayHo.Com

Trong căn phòng được bao phủ hoàn toàn bằng một màu đen u ám đang tồn tại một bầu không khí cực kì băng lãnh. Sự nghiêm túc và căng thẳng đã luôn tồn tại trên gương mặt và tâm trí của tất cả những người ở đây, đặc biệt là người ngồi ở ghế dựa phía trên kia. Cái không khí quỷ dị này cần được giải tỏa ngay lập tức nếu không muốn bị ép chết, thật sự cái áp suất nặng nề này quá đáng sợ!!

— ” Choi Minhyun, ngươi định khi nào mới đem thằng nhóc về cho ta, hửm?”– Sau một hồi không ai dám thở mạnh, cuối cùng người ngồi phía trên kia cũng chịu lên tiếng. Âm thanh vang lên vừa trầm thấp lại ma mị nên cho dù lời nói ông ta nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng đều làm cho tất cả những người đứng ở phía dưới kia phải rùng mình sợ sệt. Cái thứ âm thanh này cứ như đang vang vọng từ địa ngục và sẵn sàng bóp chết bất cứ kẻ nào muốn chống đối với chủ nhân của nó.

— ” Cho tôi thêm một ngày, chắc chắn tôi sẽ mang thằng nhóc về trước ngày mai”– Choi Minhyun vừa nghe tên mình được thần chết réo gọi liền ngay lập tức quỳ xuống, âm giọng trả lời cũng không giấu nổi sự run rẩy. Rõ ràng kế hoạch ban đầu ông ta giao cho hắn là bắt Taehyung và buộc nhà họ Kim giao lại quyền sở hữu tập đoàn DAESANG, nhưng bây giờ lại quay ngoắt 180 độ đòi bắt thằng nhóc bên cạnh trước, làm cho kế hoạch của hắn rối tung hết cả lên. Hiện tại không phải là hắn không hành động, chỉ là hắn đang chờ thời cơ thích hợp mới ra tay bắt cậu mang về, như thế sẽ tránh được những sai lầm không đáng có. Nhưng xem ra hiện giờ hắn phải hành động ngay thôi, không thể chờ được nữa, tính mạng của hắn đang bị đe dọa rồi!!

— ” Nếu ngày mai ta vẫn chưa thấy được thằng nhóc ở đây, ngươi hãy viết sẵn di chúc đi là vừa”– Ông ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu nhận lệnh và rời khỏi đó. Xem ra sự hiện diện của Kookie tại nơi này có liên quan mật thiết đến tính mạng của rất nhiều người đấy!

*****Bệnh viện*****

Đã là ngày thứ ba sau khi Taehyung được đưa vào bệnh viện, tuy nhiên anh vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, và điều này làm cho tất cả những người có mặt trong phòng tâm can như lửa đốt

— ” Rõ ràng bác sĩ bảo thằng bé sẽ nhanh chóng tỉnh lại mà, thằng bé đã không còn nguy hiểm gì nữa, vậy tại sao lâu như thế mà nó vẫn chưa tỉnh lại?”– Ông Kim đến nước này cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa. Nếu như con trai ông có mệnh hệ gì, chắc chắn ông sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đứng sau chuyện ghê tởm này, ông đảm bảo như thế!!

— ” Bố bình tĩnh đi!! Chất độc xyanua là chất độc gây tê liệt thần kinh. Tuy Taehyung không bị nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó cũng đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến hệ thần kinh của em ấy dẫn đến hôn mê sâu, vì thế chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi thôi bố à!!”– Namjoon nhìn thấy cái nắm tay đầy tức giận của ông Kim liền lên tiếng an ủi ông một chút. Ông Kim chưa bao giờ tỏ ra là quá yêu thương ba anh em của anh như bà Kim, tuy nhiên anh biết rằng, bố rất yêu ba anh em anh. Ông luôn dùng hành động để biểu hiện tình yêu chứ ít khi dùng lời nói. Vì thế hành động hiện giờ chứng tỏ ông Kim đang muốn băm vằm những tên hại Taehyung ngay lập tức. Nhưng không thể mà đúng không, nếu được…thì cũng chỉ là trút giận lên “kẻ có tội” đang đứng ngoài hành lang kia mà thôi!! Và điều đó là điều anh không muốn một chút nào! Tối hôm qua anh không hề ngủ nên đã ở trong phòng nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của Seokjin và Kookie, và cũng giống như Seokjin, Namjoon đã nhận ra được điều gì đó, vì thế sự nghi ngờ dành cho Kookie đã giảm đi hơn một nửa. Bây giờ anh chỉ chờ Seokjin mang kết quả điều tra về cho anh để khẳng định mà thôi. Nếu như hiện giờ bố anh làm điều gì đó với Kookie, anh sợ rằng đó sẽ là nỗi ân hận lớn nhất của cả nhà mất, đặc biệt là đối với em trai anh– Kim Taehyung!!

— ” Con hãy nhìn Taehyung cứ nằm yên như thế ngày này qua ngày khác thì bảo ta làm sao để bình tĩnh? Chắc bố điên mất thôi!!”– Con trai thì mãi vẫn không tỉnh lại, lòng ông như lửa đốt, tuy nhiên ông lại không muốn xử tội thằng nhóc đang lén lút đứng ngoài kia, bởi vì ông có chút… không nỡ. Ông không thể giải thích được sự thương xót len lỏi trong tim lúc này là như thế nào? Tại sao ông lại có cảm giác tiếc thương cho kẻ đã hại con trai ông suýt chết chứ? Ông không thể giải thích được? Phải chăng là do nó là người mà Taehyung yêu thương nên ông không thể ra tay? Hay… hay tại vì ánh mắt mà nó nhìn Taehyung làm ông cảm động, không thể xuống tay?? Mặc kệ là gì, nhưng nếu Taehyung vẫn cứ nằm yên như thế, ông chắc chắn sẽ không thể kiềm chế mà làm ra chuyện điên rồ mất, làm sao đây?

— ” Bố nó đừng làm rộn, Taehyung của chúng ta mạnh mẽ lắm, nó sẽ tỉnh lại ngay thôi!!!”– Ngay lúc này, người nói ra câu trấn an đấy lại là bà Kim. Bản năng của một người mẹ đã giúp bà có đủ bản lĩnh để vượt qua ba ngày địa ngục kia, và hiện giờ bản năng kia nó đang mách bảo rằng con bà sẽ tỉnh lại, bà phải thật vững vàng để chào đón con trai trở về. Vì thế bà Kim đã dùng sự dịu dàng của mình để an ủi tâm hồn đang gào thét vì thương con của ông Kim, hy vọng ông có thể bình tĩnh để cùng bà chào đón con trai tỉnh lại

— ” Được rồi, để con đi mua gì đó cho bố mẹ ăn đã. Jimin cũng ăn chút gì nhé!”– Lúc này mọi người mới chú ý đến Jimin đang ngồi thừ ở sopha mà nhìn ra cửa. Tâm can Jimin đang rất rối bời, bởi vì anh lo cho Taehyung, mặc khác… anh còn lo cho Kookie. Ba ngày qua, chỉ có lúc Taehyung ở phòng cách ly, Kookie không thể đến gần phòng của Taehyung được, còn bây giờ, mỗi khi Jimin nhìn ra cửa, anh đều thấy một bóng dáng thập thò ngoài cửa phòng bệnh mà nhìn người đang nằm trên giường với ánh mắt yêu thương vô hạn. Rõ ràng mọi bằng chứng đều chỉ ra rằng Kookie là chủ mưu hãm hại Taehyung, vậy thì vì cớ làm sao bây giờ, mỗi khi anh nhìn thấy cái đầu tròn tròn hơi rối cùng với ánh mắt sâu thẳm kia nhìn vào phòng, thì anh lại cảm thấy bản thân mình mới là người có tội chứ không phải cậu. Anh đã điên rồi sao? Ban đầu chính anh đã tự thề với lòng rằng, nếu như sự xuất hiện của Kookie là nhằm mục đích hãm hại Taehyung thì chính anh sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu. Ấy vậy mà đã ba ngày trôi qua, anh vẫn luôn nhìn thấy cái bóng nhỏ của cậu ngoài cửa, thế mà anh không thể làm gì cả. Bây giờ ngay cả câu nói “cậu cút đi” đầy cứng rắn của ngày đầu anh cũng không thể thốt ra được. Không lẽ cái cảm xúc đau lòng này đang mách bảo rằng anh sai rồi có đúng không? Kookie không có hại Taehyung? Anh đã nghi oan cho cậu? Có phải không??

Ngước đôi mắt mông lung lên nhìn Namjoon cũng đang đưa mắt về bên này, Jimin không biết nên nói gì cả. Jimin cũng biết việc ngày hôm nay Seokjin không có mặt ở đây là đang đi điều tra chi tiết về sự thật– cái sự thật mà đang làm rối rắm cục diện ngày hôm nay. Sau khi nghe Namjoon cùng Seokjin kể lại cuộc trò chuyện tối hôm trước với Kookie, tim Jimin liền đánh thịch một cái. Không lẽ anh đã nghi oan cho Kookie thật rồi ư? Nhưng mà Jimin vẫn biết, cái anh cần hiện giờ là bằng chứng. Không có gì chứng minh, anh cũng không thể để một kẻ đang bị mọi thứ vạch trần như Kookie tiếp cận Taehyung được, như thế là anh đang gián tiếp dùng trực giác của mình hại Taehyung thêm một lần nữa, anh không dám liều lĩnh!

— ” Để em đi cùng anh. Em cũng muốn ra ngoài gọi điện thoại cho Hoseok”– Bỏ đi, dù sao Kookie cũng nhất quyết bám trụ ở đây, cậu không thể chạy đi đâu được. Đợi Seokjin mang bằng chứng về rồi hãy tính tiếp, chứ nếu còn suy nghĩ nữa chắc anh điên thật mất.

Namjoon và Jimin vừa bước ra cửa đã nhìn thấy Kookie đang đứng ngay ngắn nhìn mình. Đây là hình ảnh quá đỗi quen thuộc rồi. Lúc mọi người đều ở trong phòng, Kookie sẽ luôn bám lên cửa và lén nhìn vào để xem Taehyung. Còn khi có ai đó bước ra, cậu đều đứng thẳng lên và nhìn chằm chằm người đó, mục đích của cậu chỉ là muốn nhìn xem người đó có khó chịu và có muốn đuổi cậu đi hay không thôi. Và đã hai ngày trôi qua, mọi người cứ ra rồi lại vào, tuy nhiên ai cũng đều nhìn cậu rồi lại cuối đầu đi thẳng, không ai đuổi cậu nữa. Chỉ như thế thôi đã khiến cho Kookie vui như mở cờ trong bụng. Nói như thế có nghĩa là mọi người cho phép cậu ở lại đợi Taehyung tỉnh lại rồi, cậu rất vui!!(#Nắng: đúng là đồ ngốc!! T^T)

— ” Taehyungie ah~~ anh hãy nhanh nhanh tỉnh lại đi mà!! Em được phép đợi anh rồi, em đang đợi anh đây này, anh hãy tỉnh lại đi, anh có nghe không??”

*************************

— ” Nơi này là nơi nào? Tại sao lại có nhiều sương mù như thế?”– Taehyung mờ mịt nhìn khung cảnh mờ ảo xung quanh mà trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nơi đây rất u ám và tịch mịch, anh chưa từng nhìn thấy bao giờ, và quan trọng là, tại sao anh lại xuất hiện ở đây, anh là đang dự tiệc tối ở trường kia mà? Kookie? Kookie đâu? Kookie của anh không có ở đây? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

— ” Kookie à… Kookie à em đâu rồi? Kookie ahhhhh!!”– Taehyung vừa nhận ra được sự mất tích của Kookie liền không chậm một giây hét to tên cậu đồng thời chạy về phía trước để tìm. Anh chắc chắn rằng anh không rời khỏi Kookie đâu, và Kookie cũng như thế. Anh đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ, Kookie lại biến mất, xung quanh chỉ có một mình anh, rõ ràng là có chuyện gì đó xảy ra rồi!!

Chạy được một lúc, khung cảnh xung quanh cũng rõ ràng hơn một chút, Taehyung liền nhận ra trước mắt mình là một gian nhà tranh. Nếu như anh không lầm thì đây rõ ràng là kiểu nhà thời Chosun, chứ không thể là nhà ở hiện đại được. Taehyung nhìn căn nhà nằm trơ trọi giữa một rừng cây trúc, xung quanh không có bất cứ nhà nào khác, chỉ duy nhất một ngôi nhà đó, như thế có lạ không cơ chứ?

Taehyung đứng thừ người hoang mang nhìn nơi mình đang đứng cũng như căn nhà trước mặt mà không nhận ra rằng trong nhà vừa có một vật gì đó phóng nhanh ra. Thế là cái vật màu trắng kia phóng thẳng vào người anh. Tuy nhiên, thay vì vật kia bị chặn lại và rơi xuống đất thì nó lại xuyên qua người anh và chạy thẳng. Taehyung chỉ biết trố mắt nhìn. Sao vậy? Sao vật kia chạy xuyên qua người anh được? Anh… anh chết rồi chăng??

Lúc Taehyung vẫn còn đứng đơ người thì trong căn nhà tranh kia lại có một người chạy ra. Người này mặc trang phục y hệt người ở thời đại Cho–sun mà tivi thường chiếu, và người này cũng đi xuyên qua anh như không có chuyện gì xảy ra. Và quan trọng là, người này có gương mặt y hệt Taehyung. Rốt cuộc là đang có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy?

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 29 : Tam kiếp lai sinh "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

bìa truyện nhayho.com (1)
Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn
Tháng 10 15, 2022
Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện
Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện – Mặc Tu Trần
Tháng 2 4, 2022
Ngốc À Em Không Đơn Phương
Ngốc À! Em Không Đơn Phương
Tháng 5 22, 2022
tczpggdmh5otqvq8hidf9v0hvq8zmqnmtx83devx
Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo
Tháng 5 2, 2022
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com