Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chương 3 : Nhất quyết bám theo
Trong căn biệt thự riêng của Taehyung lúc này, hay nói cụ thể hơn là trong phòng khách của căn biệt thự đó đang có một bầu không khí căng thẳng chưa từng thấy. Cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là ba người cứ ngồi trố mắt ra nhìn nhau mà không ai nói gì. Thỏ tiên tử thì cứ trưng ra vẻ ngờ nghệch nhìn thẳng Taehyung, Taehyung cũng trừng trừng nhìn cậu, lâu lâu lại xoay qua trao đổi ánh mắt với Jimin, còn đầu Jimin thì cứ như đồng hồ quả lắc, hết lắc sang Taehyung lại lắc sang thỏ tiên tử, nhịp điệu nhẹ nhàng và đều đặn. Cái không khí như thế này đã bắt đầu được một lúc rồi đấy, kể từ khi cái tên Kim Taehyung được phát ra từ miệng của thỏ tiên tử thì cái không khí này đã diễn ra và kéo dài đến tận bây giờ. Haizzz phải có ai kết thúc màn đấu mắt này đi chứ, để như thế này ngay cả muỗi cũng chẳng dám bay qua đâu vì sợ gây ồn ào đấy!
— ” Em nhắc lại anh nghe xem! Em đang tìm ai?”– Taehyung sau một lúc định thần để đảm bảo mình không nghe nhầm mới dám hỏi lại cậu. Mặc dù anh biết không phải duy nhất mình anh tên Kim Taehyung nhưng thật sự lúc này nghe được cái tên đó từ miệng cậu cũng sốc thật đấy!
— ” Em.đang.tìm.Kim.Taehyung.ạ!”– Thỏ tiên tử nhấn mạnh từng chữ từng chữ một, cậu sợ anh lại không nghe rõ rồi lại trừng trừng nhìn cậu nữa. Đôi mắt phượng hẹp dài của anh mà cứ nhìn như xoáy vào cậu như thế tuy đẹp nhưng cũng thật đáng sợ đó.
— ” Em có thể miêu tả một chút về Kim Taehyung mà em đang tìm không?”– Taehyung thật sự hoang mang, trong lòng anh bây giờ không thể xác định được là anh đang muốn gì?! Anh vừa muốn người đó là anh nhưng cũng vừa muốn không phải. Mọi chuyện đến quá nhanh và quá kì lạ, không rõ ràng chuyện gì hết, vì thế anh cũng không muốn người tên Kim Taehyung mà cậu đang tìm kia là anh. Nhưng nếu để cậu tìm được một người tên Kim Taehyung khác và về với người đó thì trong lòng anh lại thấy….. thấy…không nỡ!
— ” Em không biết. Em chỉ biết người đó tên là Kim Taehyung thôi”– Cậu xụ mặt nói. Nếu Nam Tào Bắc Đẩu chịu mô tả cho cậu một chút thì cậu cũng đâu phải chịu cảnh bơ vơ lạc lõng như thế này chứ? Đi tìm một người khi chỉ biết tên giữa một nơi xa lạ và rộng lớn như thế này thật đúng là làm khó cho cậu mà. Nhớ tới lại đau lòng thỏ quá! Taehyung nhìn cậu đang cúi mặt bí xị nói thì thấy vừa thương vừa có cảm giác không tin nổi. Nếu gia đình của cậu bắt cậu làm nhiệm vụ này trong khi tình trạng của cậu như thế, anh có thể khẳng định một điều, họ muốn đuổi cậu đi mà không nói thẳng, lại dùng cách này để cậu không được về nhà. Chứ thử hỏi bảo một người bình thường đi tìm người chỉ với cái tên còn như “mò kim đáy bể”, huống hồ gì một người trí óc còn thua trẻ lên ba như cậu. Những người đó đúng là những kẻ máu lạnh mà! ( Ngọc Hoàng: Ắt xìiii….hơhơ…ắt xìiii~~~ Không lẽ ta mà cũng bị cảm sao? Sao cứ bị vậy hoài thế??!! * tội anh Hoàng*)
— ” Nếu anh nói anh cũng tên là Kim Taehyung, vậy…..”– Taehyung thật sự không thể suy nghĩ gì thêm nữa, định hỏi xem nếu anh cũng tên Kim Taehyung thì cậu sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng lời còn chưa dứt thì cậu đã cắt ngang
— ” Anh tên là Kim Taehyung??”– Cậu vẫn còn đang cúi gầm mặt để ai oán cuộc đời thì bỗng nhiên nghe người kế bên phát ra cái tên quen thuộc, liền ngẩng phắt lên, trừng to mắt, dùng tông giọng cao vút hỏi lại. Cậu không nghe nhầm đúng không? Anh ta nói anh ta tên Kim Taehyung?
— ” Đúng vậy, tên của anh là Kim Taehyung. Nhưng…..”– Ngay lập tức anh cứng đờ người không thể nói tiếp, vì anh chưa dứt câu thì đã bị người ngồi trước mặt nhào đến ôm chặt cứng.
— ” Aaaaaa anh là Kim Taehyung, anh đúng là Kim Taehyung ahhh. Em tìm được anh rồi”– Cậu chỉ chờ anh vừa xác nhận anh là Kim Taehyung liền nhào đến ôm anh chặt cứng, cậu không thể để anh chạy mất được. Thật không ngờ người cậu đang tìm lại là người giup đỡ và ở cạnh cậu cả ngày hôm nay. Huhuuu Ngọc Hoàng à ngài đang âm thầm giúp con đúng không? Con cảm động quá!
— ” Ê ê khoan đã. Cậu thả Taehyung ra trước đi. Cậu lấy gì bảo đảm đây là Kim Taehyung mà cậu đang tìm chứ?”– Jimin nãy giờ vẫn ngồi như tượng quan sát hai người. Anh vẫn còn chưa tin được chuyện đang diễn ra ở đây là như thế nào? Không thể nào lại trùng hợp đến thế? Cậu nhóc này không biết cái gì hết lại biết được người tên Kim Taehyung. Cậu ta lại vô tình xuất hiện trước mặt Taehyung và được Taehyung giúp đỡ như thế? Anh vẫn không tin đây chỉ là trùng hợp đâu. Nhưng nói đây là do cậu nhóc này sắp đặt lại càng hoang đường hơn nữa, cậu ta đến khái niệm “nhà” còn không có thì làm sao sắp đặt được chuyện gì?…Aizzz….! Jimin vẫn còn đang rối tinh rối mù thì bất ngờ Taehyung lại nói tên ra và cậu nhóc này lại nhào đến ôm Taehyung cứng ngắc. Úi trời! Sao cậu ta biết đây là Taehyung cậu ta đang tìm mà mừng như thế chứ?!
— ” Đây là Taehyung mà! Anh ấy vừa nói anh ấy là Taehyung mà! Chẳng lẽ không phải?”– Cậu vẫn cứ ôm eo Taehyung cứng ngắc, vùi đầu vào lòng Taehyung mà nói. Cậu không biết hành động của cậu đã làm cho tim Taehyung đập gia tốc thế nào đâu?! Ngay cả Taehyung cũng thấy lạ nữa mà, cái cảm giác lâng lâng phấn khởi khi được ôm như này anh chưa từng có với ai đâu?? Sao bây giờ lại….