Thỏ Tiên sinh! Đến đây ăn nào! _ VKook _ - Chương 4.1
Nhưng để tin điều đó thà anh tin vào giả thuyết của Jimin thì hơn. Nhưng nói cậu ấy bị xóa hồ sơ là có ý gì? Anh hoàn toàn không biết
— ” Mày đang ngốc thật hay giả ngốc vậy? Chẳng lẽ mày không biết chúng ta đang ở trong hoàn cảnh nào sao? Một người bị xóa lai lịch để không ai điều tra được lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh mày, đòi ở lại bên mày, mày nghĩ xem điều đó có bình thường không?”– Jimin không muốn nghĩ xấu về cậu bé đó, vì anh đã bị đôi mắt chân thật của cậu thuyết phục, nhưng cũng không loại trừ khả năng cậu là một nước cờ của ai đó. Như vậy dù cậu không làm gì thì Taehyung và anh cũng gặp nguy hiểm thôi.
— ” Không thể như thế được? Mày cũng nhìn thấy sự chân thật của cậu ấy mà, đúng không? Cậu ta còn khăng khăng bảo là đến đây để bảo vệ cho tao mà đúng không? Như thế thì làm sao cậu ấy là một người có ý đồ xấu được!!”– Bây giờ dù bảo anh tin thiên thần là có thật còn dễ hơn là bảo anh tin cậu bé ấy có ý đồ hại người đấy. Cậu ta không phải là người bị hại thì thôi, chứ khả năng kia thì còn khó hơn lên trời ấy.
— ” Tao thật sự cũng không tin, nhưng Taehyung à, chúng ta đang đặt cược vào trực giác đó. Trực giác mách bảo chúng ta rằng cậu ta không xấu, nhưng trực giác có thể sai mà, đúng không? Nên đừng lún sâu vào cậu ta quá nhiều được không? Hiện giờ không có bất kì cơ sở nào có thể khẳng định cậu ta tốt hay xấu cả, nên mày phải luôn tỉnh táo để có thể kịp trở tay, hiểu không?”– Jimin đặt tay lên vai Taehyung để nói ra điều lo lắng đang âm ỉ trong lòng. Mặc dù anh quyết định tin vào trực giác, nhưng cẩn thận vẫn hơn, dù sao trực giác của con người cũng là thứ dễ dàng sai nhất mà. Mạng sống thì chỉ có một mà thôi, cẩn thận không bao giờ là thừa cả!
— ” Tao hiểu rồi”– Taehyung biết những điều Jimin vừa nói tất cả đều có lý và tất cả đều vì lo lắng cho anh hết, nên thôi thì để có nhiều bằng chứng hơn rồi sẽ quyết định sau, bây giờ cứ để cậu ấy ở lại đây quan sát thêm vậy, dù sao có đuổi chắc cậu ấy cũng không chịu đi đâu. Taehyung vừa nhớ đến cậu nhóc kia thì trên mặt liền hiện lên nét cười và điều đó đã không thoát khỏi mắt Jimin. Thật sự thì bảo Taehyung không lún sâu vào cậu ta có ổn không đây, chứ trước mắt Jimin thấy là như “nước đổ đầu vịt” rồi đấy!!!!
— ” ĐÓI QUÁ ĐÓI QUÁ aaaaa!! Con muốn ăn, Vương….”– Thỏ tiên tử ngủ một giấc say sưa liền mắt nhắm mắt mở bò ra, quên luôn hiện giờ cậu đang ở đâu, chỉ biết hiện giờ cậu rất đói và muốn được Vương Mẫu Nương Nương cho ăn. Nhưng may mắn thay, mắt cậu đã kịp mở ra và nhìn thấy hai con người đang ngồi nhìn cậu chăm chăm, thế là chữ “Mẫu Nương Nương” tạm thời nuốt ngược vào trong, thay vào đó là khuôn mặt ngái ngủ cười hề hề nói tiếp
— ” Hề hề.. em đói á, em muốn ăn”– Cậu đứng vặn vẹo với khuôn mặt vẫn còn chưa tỉnh hẳn và giọng nói hề hề làm cho Taehyung và Jimin đang căng thẳng mà cũng không thể nhịn cười. Hai người cười muốn bò luôn với hình ảnh của cậu hiện giờ, hình như hình ảnh này với những hình ảnh nghiêm trọng trong câu chuyện lúc nãy giữa hai người không liên quan nhau lắm. Thật sự thì mấy cái kia quên đi, trong mắt các anh chỉ còn hình ảnh hài hước này và cái ruột đang quặn thắt vì cười quá nhiều thôi.
— ” Hai anh làm sao vậy? Em đói em đói em đói, đừng cười nữa, cho em ăn đi!!”– Cậu thấy các anh hết ngồi cười rồi nằm cười rồi lết luôn xuống sàn để cười thì thấy lạ lắm, ai làm gì mà các anh cười ghê thế? Cậu thấy chả có gì buồn cười cả thế mà hai anh cười đến nỗi quên luôn câu nói của cậu, làm cậu vừa hậm hực vừa nhắc lại, thực sự là cậu đói quá rồi, chỉ muốn ăn thôi.
— ” Hahaaa được được, không cười em nữa hahaa, không cười nữa. Theo anh vào bếp nào”– Taehyung vừa cố gắng ngừng cười vừa đi tới nắm tay cậu dắt vào bếp. Buổi sáng anh đã cố dậy sớm để đi mua bữa sáng đấy, người hầu vẫn chưa quay lại làm, nên phải tự thân vận động thôi.
— ” Đợi tao với”– Jimin và Taehyung chưa ai ăn sáng cả. Lúc Taehyung vừa đi mua bữa sáng về là hai người đã bắt đầu bàn về chuyện kia, nên bữa sáng vẫn còn nằm chỏng chơ trong bếp, chưa ai đụng vào.
— ” Đợi anh một lát, anh đem đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng đã. Một chút thôi, không lâu đâu”– Taehyung đặt cậu ngồi vào ghế, xong vừa nói vừa nhanh tay đem ba hộp bánh bao Mandu đi hâm nóng, món này để lạnh ăn sẽ không còn vị gì nữa
— ” Cái này là cái lò vi sóng à? Tên nó lạ quá. Nó có thể thở ra lửa sao?”– Taehyung vừa quay lưng đi thì cậu cũng ngay lập tức đứng dậy theo sau. Khi Taehyung đặt ba hộp bánh vào lò thì cũng là lúc thấy khuôn mặt cậu lù lù kế bên, dọa Taehyung hết hồn một phen, xong cậu còn mở miệng ra hỏi một câu ngốc nghếch nữa. À quên mất cậu có hỏi câu nào mà không ngốc nghếch đâu, nên phần bình luận này miễn đi.
— ” Nó không có thở ra lửa, nhưng bên trong nó có một luồng nhiệt dùng để làm nóng đồ ăn”– Taehyung bây giờ có thể làm một nhà phân tích và giải thích đồ vật và hiện tượng được rồi đấy, anh làm càng ngày càng chuyên nghiệp rồi
— ” Ô vậy bên trong bụng nó có phải rất ấm không? Em muốn thử..”– Cậu nói xong không ngại ngùng mở lò vi sóng ra chuẩn bị đưa tay vào nhưng đã bị một bàn tay khác nắm lại
— ” Đừng!! Cái đồ ngốc nhà em, đưa tay vào đó sẽ bị bỏng đấy”– Taehyung nói xong thuận tay đóng của lò vi sóng lại, xong nắm tay dắt cậu ra ngoài, đặt ngồi xuống ghế, không quên đe dọa
— ” Ngồi yên đây cho anh! Em mà chạy lung tung nữa sẽ không được ăn bữa sáng”– Taehyung nói xong mới đi đến lò vi sóng
— ” Anh! Bị bỏng là bị gì thế?”– Cậu thấy anh đi rồi mà vẫn còn điều thắc mắc nên quyết định hỏi người đang ngồi đối diện cậu, anh ấy chắc biết.
— ” Cậu biết như thế nào là nóng rất nóng không?”– Jimin đang ngồi một tay chống cằm một tay cầm đũa, nghe cậu hỏi không thèm đổi tư thế, nhàn nhạt hỏi lại một câu
— ” Biết chứ”– Cậu đã từng một lần bị rồng thần của Thiên Vương phun lửa nhầm đó, lần đó tuy không trúng trực tiếp nhưng cậu cũng cảm thấy nóng như sắp chết đến nơi vậy, rất thảm đó!!
— ” Thì giống vậy đó. Ban đầu nó sẽ nóng rất nóng, sau đó da thịt của cậu sẽ rơi ra từng mảng từng mảng, rồi chỗ đó sẽ bị chảy máu, chảy rất nhiều máu, sau đó…”– Jimin nhìn thấy mặt nghiêm túc của cậu liền muốn dọa một chút. Nhìn mặt cậu xanh dần xanh dần theo từng câu của anh mà hả hê, nhưng đột nhiên bị cắt ngang
— ” ĐỦ RỒi. Mày bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích đi dọa con nít thế”– Taehyung trên tay bưng đĩa bánh, vừa đi ra liền nhìn thấy Jimin đang ra sức dọa cậu thì liền đến ngăn cản. Thằng bạn anh có một sở thích là dọa nạt con nít đấy, thật là quái dị!!!
— ” Ông đây chỉ mới 17 tuổi thôi đấy, mày đừng làm như tao già sắp chết rồi đi. Mà mày cũng nhìn lại cậu ta đi, có nhỏ nhắn gì nữa đâu mà gọi là con nít. Nhiều khi nhìn non choẹt vậy thôi chứ lớn hơn cả tao và mày đấy”– Jimin hậm hực dùng đũa ghim một cái bánh lớn cho luôn vào mồm sau khi nói xong. Anh không có thằng bạn nào như Taehyung nữa đâu, suốt ngày bênh vực thằng nhóc kia mà mắng anh, anh tuyên bố từ mặt nó, hừ!!!!
— ” Mày đừng có thấy người ta nhỏ hơn rồi bắt nạt đi. Cậu ấy cao lắm là bằng tuổi tao và mày thôi, làm sao lớn hơn được”*xoay qua cậu*” Đúng không nào?!!”– Taehyung đang mở đường cho cậu đấy. Anh sợ anh mà hỏi trực tiếp cậu bao nhiêu tuổi có khi nhận lại được con số mấy ngàn tuổi chắc anh chết
— ” À.. ờm..ờ.. chắc là vậy rồi”– Cậu khổ sở mặt nhăn mày nhíu mới nói được một câu có nghĩa. Cậu cũng không biết ở đây 17 tuổi là bao nhiêu tuổi, nhưng ở thượng giới cậu thực sự đã 2130 tuổi rồi. Nhưng Taehyung chỉ 17 tuổi thì chắc cậu cũng 17 tuổi thôi là được rồi, nói nhiều quá chắc là sẽ sai mất .