Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 100
Cô hơi tránh né, tranh thủ lúc thoát được, nhỏ giọng hỏi hắn:
“Vậy giờ em sinh cho ngài một đứa con như đúng hợp đồng thì chúng ta sẽ ly hôn, có phải là ngài muốn như vậy không?”
Vừa nghe những lời của hắn xong, Hàm Ý Vị Băng nhịn không được mà suy nghĩ thử lý do hắn cứ mãi không buông cô ra là gì. Nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có việc hợp đồng chưa hoàn thành là hợp lý.
Rõ ràng là hắn cũng ghét hợp đồng hôn nhân giữa hai người, nhưng không hiểu vì sao lại cứ khăng khăng không chịu hủy bỏ hợp đồng, rồi lại nhất quyết không chịu ly hôn như vậy.
Cô chỉ có thể hỏi hắn mà thôi, ngoài ra không còn cách nào khác.
Bạc Thần Kiêu như có chút khựng lại, sau đó môi cô lại bị mút lấy một lần nữa.
“Chưa rõ, tùy vào độ ngoan ngoãn của em.”
“Chưa rõ, tùy vào độ ngoan ngoãn của em.”
Hiểu đơn giản, ‘độ ngoan ngoãn’ như thế nào là do hắn quyết định. Cho nên, chừng nào ly hôn thì tùy vào tâm trạng của hắn.
Nghĩa là, dù cho Hàm Ý Vị Băng có thật sự ngoan ngoãn, hắn nếu không muốn ly hôn, thì chỉ cần nói là ‘chưa đủ ngoan’ là đủ để phủ nhận hết công sức của cô, cô cũng không làm gì được hắn.
Yên lặng một lát, nước mắt đã ngừng lúc nào không hay.
Cô nấc cụt, vì thế khó chịu mà bĩu môi, muốn nhịn xuống.
Khóe môi bị hôn, Hàm Ý Vị Băng như là bị nhột, hơi cười mỉm.
“Em điểm huyệt như vậy, sao ngài có thể tỉnh táo mà tới đây?”
Như là nhận thua, cô nghiêng đầu, hơi rướn cằm, muốn tìm kiếm môi của Bạc Thần Kiêu.
Trước mắt đen nhánh, qua một lát, người đàn ông mới cười khẽ.
Sau đó, mới chịu chạm môi với cô.
Như một vị Thần đang ban ân cho tín đồ thành kính của mình.
Hàm Ý Vị Băng cẩn thận mút lấy môi của hắn.
Như là không thấy hắn đáp lời, cho nên có chút tủi thân, dùng giọng mũi mà ‘Hừ’ một tiếng để tỏ vẻ bất mãn.
Khớp hàm bị cạy ra, cô tựa lên vai người ở sau, ngửa đầu, yên lặng dùng lưỡi mình đáp trả Bạc Thần Kiêu.
Những gì hắn cho cô, Hàm Ý Vị Băng đều thuận theo mà nuốt xuống.
Có lẽ là thái độ ngoan ngoãn của cô thật sự đã lấy lòng được hắn, lúc dứt hôn, Bạc Thần Kiêu thấp giọng nói:
“Em chỉ cần biết là em chạy không thoát khỏi tôi là được rồi, còn lại không cần thiết.”
Tiếng gió gầm thét khá to, dây lụa quấn quanh mắt đã đẫm nước, trên mặt mát lạnh.
Cô bĩu môi, ‘Ừ’ một tiếng.
Như chê bai chồng mình sao mà keo kiệt.
Bạc Thần Kiêu bật cười, hơi thở nóng rực một lần nữa lại sát mũi cô.
Không biết đây là lần thứ mấy trong hôm nay bọn họ hôn môi.
Như là hôn bù hết tất cả nụ hôn trong những năm vừa qua, những năm mà hắn đối xử lạnh nhạt với cô vậy.
Có lẽ là không còn hiềm khích nữa, hai người hôn có chút quên mình, Hàm Ý Vị Băng theo thói quen mà vươn tay ôm cổ hắn, nhón chân muốn tăng mạnh thêm nụ hôn này.
Cô cảm nhận được, tay của Bạc Thần Kiêu đã không còn run, đang chậm rãi mà vuốt lưng cô.
Nếu hôn thêm chút nữa, có lẽ tốc độ vuốt lưng sẽ dần càng nhanh, sau đó hắn sẽ không ngại mà tới vài hiệp trên không trung.
Hàm Ý Vị Băng tay có chút run, như là sợ, như là phấn khích.
Cô chủ động né tránh môi hắn, thừa dịp hắn chưa tức giận, e khiếp hỏi:
“Vợ chồng mình đang ở trên máy bay riêng của anh hả?”
Nhận thấy được hơi thở bỗng trở nên dồn dập của Bạc Thần Kiêu, cô như sợ hãi, ôm chặt cổ hắn:
“Thần Kiêu, em… Em chưa thử…”
Tựa đang rất ngại ngùng, không dám nói hết câu, chỉ lấp lửng.
Thân thể đã biến trở về ban đầu lúc nào không hay, cô hơi cọ ngực mình vào người hắn, nhỏ giọng hỏi:
“Máy bay có đang bay… Chậm không?”
Ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Mông bỗng bị bóp chặt, sau đó lại thả ra, Bạc Thần Kiêu vỗ mông cô, giọng hơi mang ý trêu chọc.
“Là máy bay tự động riêng của tôi, bay rất chậm.”
Hơi dừng lại.
“Chậm, hơn nữa bay rất ổn định, phòng trong có ghế tựa dài.”
Hắn bình tĩnh mô tả máy bay của mình, như chỉ đang đơn giản là giới thiệu với cô về nó mà thôi.
Nếu ở dưới kia mà không có thứ gì đó cứng ngắc đang cấn ở bụng, Hàm Ý Vị Băng xém chút nữa liền tin tưởng sự trong sáng của chồng mình.
Cô hơi ôm chặt hắn, dụi đầu vào cơ ngực cứng rắn.
Ngay lập tức, cả người bị ôm lên.
“Vợ, ôm.”
Có một cánh tay để dưới mông cô, như một chiếc ghế, Hàm Ý Vị Băng ngồi trên cánh tay thô to, áp ngực mình vào mặt Bạc Thần Kiêu, vâng theo ý hắn mà ôm đầu hắn.
Cô là cố ý.
Hoàn toàn có thể đỡ vai để ổn định thân thể, nhưng cô lại thích làm như vậy hơn.
Quả nhiên, cánh tay đang ôm mông cô hơi thu chặt lại, hơi thở trước ngực càng dồn dập.
–
Đoàn không quân tư nhân của Bạc Thống Quân sau khi chạy theo hắn tới vùng biển phía Nam thì bị ra lệnh phải dừng lại, sau đó yên lặng nhìn Đại Đế của họ nhảy xuống máy bay của ngài.
Dây cứu hộ vốn phải cài kỹ càng, nhưng ngài ấy lại chỉ quấn sơ sài vào một cánh tay, không đồ phòng hộ, cứ như vậy mà nhảy xuống, bắt được moojy cô gái cũng đang rơi tự do trong mây kia.
Lúc hắn nhảy xuống, trái tim của bọn họ nhịn không được mà giật thót. Thật là sợ Thống Quân vô ý tuột dây, sau đó rơi thẳng xuống dưới.
Nhưng mặc kệ bọn họ lo lắng như thế nào, dùng sức lái máy bay muốn đỡ hắn lên lại ra sao, Bạc Đại Đế trước sau đều không thèm nhìn họ một cái.
Sau đó, như đang ăn cơm uống nước, ra lệnh cho máy bay thấp xuống, nhàn nhã ôm người lên trên đó.
…Được thôi, là bọn họ nhiều chuyện.
Cả thế giới này có ai có thể sánh vai được với võ thần của quốc thổ chiến tranh đây?
Bọn họ có chết sạch, Đại Đế cũng sẽ không có chuyện gì.
Lại nhìn nhìn, cấp trên tối cao của họ đột nhiên như bị nghiện mà hôn hít cô gái trong ngực, nói nói gì đó, sau đó lại bắt đầu hôn, hoàn toàn không thèm để ý rằng có người khác đang ở đây.
Hôn hôn, cơn phẫn nộ như sắp nổ tung của ngài ấy, thế nhưng đang dần dần trở nên bình ổn.
Phải biết là… Ban nãy, Bạc Thống Quân là không ngại thay máu hết tất cả Không Quân của thủ đô một lượt, nếu bọn họ không tìm ra phu nhân.
Không những Không Quân, mà những Vệ Đội canh gác, cũng đang bị kề dao lên cổ, vì tội không giữ chân phu nhân lại.
Tuy ngài ấy không nói ra câu đe dọa nào, tuy đang cười nhạt, tuy đang yên lặng ngồi trên xe duyệt sớ, nhàn nhạt như không có việc gì đang xảy ra.
Nhưng một khi tìm không ra phu nhân, sắc đỏ ngày càng đậm trong đôi đồng tử đen đó.
…Sẽ trở thành máu của tất cả bọn họ.
May mắn.
Nhìn mái tóc màu cam trầm đang dần trở về màu xanh băng tượng trưng cho báu vật vừa bị đánh mất, ai cũng nhẹ thở ra.
May mắn, phu nhân đang trong lòng ngực của Đại Đế, ngăn chặn lại hết mọi nguy cơ khiến quân doanh Thủ Đô máu chảy thành sông.
Prender chưa bao giờ thiếu nhân tài, chỉ cần Bạc Thần Kiêu muốn, thay máu vài ngàn binh lính chỉ là một chuyện nhỏ.
Trong lúc cô gái ở trong ngực không để ý, Bạc Thống Quân bỗng cực kỳ lạnh lùng mà liếc mắt nhìn bọn họ.
Ý tứ cực kỳ đơn giản dễ hiểu, rằng, cút đi khỏi chỗ này, sau đó truyền tin hủy bỏ mệnh lệnh cấp S đã ban bố.
Ba ngàn bốn trăm lẻ sáu quân hàng không thuộc danh nghĩa của Bạc Thần Kiêu: “…”
Là ai? Là đột nhiên ban bố quân lệnh cấp S? Là ai ra lệnh cho bọn họ đi theo tới chỗ này? Là ai??
Dùng xong liền vứt bỏ, chính là dùng để mô tả Bạc Thống Quân tuổi trẻ tài cao của bọn họ.
Bay ra chỗ khác thật xa thật xa, tản ra xung quanh để hộ vệ vị Thống Quân khó chiều này, sẵn tiện truyền tin cho tổng cục quân lệnh hủy bỏ nhiệm vụ cấp S.
Trong lúc vô tình, có người liếc mắt thấy được, Đại Đế của bọn họ một tay nâng cô gái kia, như người lớn đang ôm em bé.
Sau đó nhảy xuống máy bay của hắn, dùng tay còn lại nắm tay cửa, trầm ổn nhảy vào bên trong phi cơ.
“…”
Thống Quân của bọn họ, quả nhiên không biết sợ là gì.
Chẳng lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc chỉ cần sơ suất lỏng tay một chút thôi, là sẽ rơi xuống dưới sao?
Đã vậy, còn dám dùng một tay để nâng cơ thể của phu nhân.
Lại nhìn nhìn Bạc phu nhân đang mười phần tin tưởng và ỷ lại mà ôm đầu Đại Đế, cũng một bộ dáng không có gì phải lo lắng kia.
“…”
Chưa bao giờ có một ai hiểu được đôi vợ chồng này.
Có lẽ nào…
Chủ nhân đời kế tiếp của bọn họ, có thể sẽ được thành hình trên không trung.
Tất cả những quân nhân ở đây nhịn không được mà tâm sinh kính nể.
Không hổ là Đại Đế và phu nhân, tạo em bé trên mặt đất quả nhiên không đủ sang trọng và sáng tạo đối với hai người họ.
Vào bên trong máy bay, được đặt lên nệm ghế mềm, Hàm Ý Vị Băng nhận thấy được Bạc Thần Kiêu muốn rời khỏi mình, lập tức ôm chặt cổ hắn.
“Ngài đi đâu?”
Như là giận dỗi, lại bắt đầu xài đại từ ‘Ngài’ để xưng hô.
Người trước mặt cười khẽ, như là cực kỳ sung sướng.
Cảm nhận được má mình lại bị thơm một cái, Hàm Ý Vị Băng mới chịu hơi lỏng tay.
“Đóng cửa, hay là phu nhân muốn mở toang cửa ra như vậy, ‘làm’ cho mát?”
Người trước mắt thấp giọng hỏi.
Thấy cô dính người như vậy, Bạc Thần Kiêu nói xong liền chờ một lát, như là muốn nghe câu trả lời của cô.
Cô biết hắn đang đứng, nhưng lại chịu cúi đầu để cho cô có thể ôm cổ hắn.
Cực kỳ kiên nhẫn.
Nếu là mãi mãi như vậy thì tốt rồi, mãi mãi kiên nhẫn với cô, mãi mãi thương cô như vậy.
Hàm Ý Vị Băng bĩu môi, thả tay ra, không ôm hắn nữa.
Sau đó nằm xuống ghế, xoay người, quay mặt vô trong vách.
Nhận thấy được không có ai chạm vào mình, muốn mình quay mặt lại. Hơi ấm quen thuộc thế nhưng dần rời đi, Hàm Ý Vị Băng yên lặng rơi nước mắt.
Chưa được vài giây, thân mình lại bị ôm lấy, hơi ấm quen thuộc quay trở lại.
Người nọ ôm cả người cô rời khỏi ghế, sau lưng bỗng được tựa lên một cơ thể rắn chắc, nóng hầm hập.
Bóng đêm vô tận, Hàm Ý Vị Băng nghe được giọng nói của Bạc Thần Kiêu vang lên sát bên tai mình.
Có chút dịu dàng.
“Khóc? Lại làm sao vậy?”
Có lẽ là ảo giác, Hàm Ý Vị Băng thế nhưng cảm nhận được hắn đang đau lòng.
Có lẽ là ảo giác, mà thôi.
Hàm Ý Vị Băng không đáp, yên lặng tựa đầu vào cổ của chồng mình.
Một khi không khí dần trở nên yên tĩnh, cô đoán, Bạc Thần Kiêu sẽ hôn cô.
Quả nhiên, chưa được hai giây, môi lại bị mổ nhẹ.
Hàm Ý Vị Băng nghe thấy giọng nói của mình vang lên, như là sắp khóc, nghẹn ngào khó tả.
“Thần Kiêu, ví dụ, từ độ cao này rơi xuống, anh có bị làm sao không?”
Đôi môi đang mổ cô không chút dừng lại, hơi thở của hắn nóng cực kỳ.
“Không, tôi không sao, em cũng sẽ không sao.”
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngẩn, nói:
“Em dùng Băng Pháp nhiều quá, em vừa tắt huyệt rồi, đương nhiên là sẽ chết thôi, nếu rơi từ trên này xuống.”
Môi bỗng bị cắn mạnh.
“Chết cái gì?”
Môi hắn mềm, nóng, bỗng hôn lên mũi cô.
“Có tôi, em sẽ là người sống sót cuối cùng của thế giới này.”
Hàm Ý Vị Băng bật cười, “Sau cả anh?”
“Ừ.”
“Thật không?”
“Tôi không nói đùa.”
“Vậy em hỏi anh cái này nhé?”
“Ừ.”
“Em và chị em, ai chết trước?”
Cánh môi đang âu yếm cô bỗng dừng lại.
Ngay vừa lúc cô dứt câu.
Trước mắt đen tối, như là qua thật lâu thật lâu, Hàm Ý Vị Băng mới nghe được câu trả lời của hắn.
“Người có thể khiến tôi nguyện từ bỏ sinh mạng, sẽ sống.”
Cô mỉm cười, hơi nghiêng đầu, cũng không hỏi đến cùng rằng rốt cuộc hắn chọn ai.
Nếu đã biết được đáp án, cần gì phải khó xử lẫn nhau.
“Trong máy bay của anh có tư liệu gì quan trọng không?”
Qua một lát, cô thấp giọng hỏi hắn.
Chuyển chủ đề một cách quá mức đột ngột, người trước mặt lại như không nhận ra có gì lạ.
Hoặc là nói, việc cô chuyển đề tài nhanh như vậy, lại vừa lúc hợp ý của hắn.
Bạc Thần Kiêu đáp rất nhanh:
“Không, có vài thứ, nhưng mà cái nào cũng có bản in ấn ở quân doanh để phòng ngừa rồi.”
Hàm Ý Vị Băng ‘Vâng’ một tiếng, sau đó lại ‘nhìn’ về phía Bạc Thần Kiêu.
“Thần Kiêu, giờ em muốn hỏi anh vài câu, có được không?”
Cô nâng tay, mò mẫm trên ghế.
Lập tức, tay bị nắm lấy.
“Ừ.”
Lòng bàn tay của Bạc Thần Kiêu đầy vết chai, nóng ấm, như muốn làm bỏng tay cô.
Hàm Ý Vị Băng không những không sợ, mà còn ngược lại nắm chặt tay hắn.
“Anh có thể đừng gắt gỏng mà trả lời em-”
Tay cô nhỏ nhắn, gầy yếu, sau khi tắt Băng Pháp, nó trở nên yếu ớt cực kỳ. Rõ là biết không thể nắm hết bàn tay thô to của hắn, nhưng vẫn cố sức vươn ra, run rẩy, muốn nắm trọn lấy tay hắn.
“Nếu không muốn trả lời, thì cứ nói với em, đừng lạnh nhạt mà châm chọc em, có được không?”
Tay từ từ bị siết chặt, bên tai vang lên tiếng ‘Ừ’ trầm thấp.
Hàm Ý Vị Băng hơi cười mỉm, nói:
“Thần Kiêu, ăn không đủ bữa, ngủ không đủ giấc, sẽ có ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của anh.”
“Ừ.”
“Về lâu về dài, dù anh có khỏe như thế nào, cũng sẽ bị bệnh đó.”
“Ừ.”
“Từ khi em nói ly hôn, anh đối xử nhẹ nhàng với em hơn rất nhiều.”
Người ở sau bỗng im lặng, qua một lát, mới khàn giọng đáp:
“Ừ. Bằng không em lại kiếm cớ gây sự với tôi.”
Hàm Ý Vị Băng hơi bĩu môi, cũng không thèm so đo với hắn, nhẹ giọng nói tiếp:
“Tức giận nhiều cũng không tốt.”
“Là em chọc tôi.”
“Em không có.”
“Vậy vì sao tôi với em đang ở trên đây?”
“Em hóng gió một chút thì sao vậy?”
“Ừ.”
“Anh ừ là sao?”
“Tôi không đôi co với vợ mình.”
Hàm Ý Vị Băng ‘hừ’ nhẹ một tiếng, không đáp, dụi mặt vào cần cổ của Bạc Thần Kiêu.
Nước mắt của cô làm ướt cần cổ hắn, dính đầy trên mặt cô, vừa lạnh lẽo, vừa mang theo nhiệt độ của hắn, nóng rực.
Năm ngón tay đang đan vào tay của hắn, có chút an toàn.
“Thần Kiêu.”
“Ừ?”
“Chồng ơi.”
“Ừ.”
“Hình như đã lâu rồi em chưa đeo quân huy cho anh.”
Ở Prender, nếu ái nhân của mình là quân nhân, người còn lại sẽ đeo quân huy cho vợ hoặc chồng của họ như một cách bày tỏ tình yêu và tin tưởng.
Mà từ khi gả cho Bạc Thần Kiêu, hắn chưa bao giờ cho cô đeo cho hắn.
Trước khi biến cố xảy ra lúc cô mười lăm tuổi, hắn mỗi khi có quân huy mới, lúc nào cũng sẽ nằng nặc đòi cô tự tay đeo lên quân phục cho hắn.
Lúc đó, cứ ngỡ là sẽ cứ như vậy mà đeo quân huy cho hắn cả đời.
Từ thanh mai trúc mã, thành người yêu, sau đó là vợ chồng, rồi cuối cùng là tóc mai bạc màu.
Bàn tay to đang nắm chặt tay cô hơi thả lỏng, có thứ gì đó xoa mu bàn tay cô.
Là ngón tay cái của Bạc Thần Kiêu.
“Nếu em thích, sau hôm nay tôi sẽ cho em đeo.”