Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 104
Tiếng gió có chút to, như là qua một lát, Bạc Thần Kiêu mới nói tiếp:
“Muốn rời khỏi tôi đến vậy?”
Hàm Ý Vị Băng gật đầu.
“Lý do?” – Giọng hắn vẫn dịu dàng như cũ.
“Anh đã có cô gái của anh, cũng đã có con, em muốn trả lại hạnh phúc cho anh…”
Cô đáp rất nhanh, hoàn toàn không né tránh.
Chần chờ một lát.
“…Vả lại, em cũng mệt rồi.”
Bạc Thần Kiêu nghe vậy, cười nhạt, xoa đầu cô.
“Có chết cũng phải rời khỏi tôi?”
Hắn như là lơ đãng hỏi một câu như vậy.
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác.
Qua một lát, tim hơi thắt lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.”
Tiếng gió có chút to, lấn át đi ba chữ này Bạc Thần Kiêu, dẫn đến việc giọng hắn có chút kỳ lạ.
“Cảm ơn em đã trả lời tôi.”
Đỉnh đầu lại một lần nữa bị xoa nhẹ, lực đạo không khác lúc nãy là bao.
Hàm Ý Vị Băng hơi thở ra.
Ban nãy, lúc hắn nói ‘Là em ép tôi’, cô cứ tưởng rằng sẽ có một hình phạt gì đó cực kỳ đáng sợ đang chờ cô chứ.
Nhịn không được suy đoán lung tung những cách mà Bạc Thần Kiêu sẽ dùng để trả thù cô, lại không ngờ rằng, hắn lại đột nhiên trở nên hiền lành như vậy sau khi cười lạnh và châm chọc cô.
Cứ như một người lớn đang đối thoại với trẻ con, còn thêm hành động xoa đầu và cảm ơn, vô cùng kiên nhẫn, khiến cô theo bản năng có chút thả lỏng.
“Bây giờ tôi cho em hai lựa chọn.”
Trên trán bỗng cảm nhận được xúc cảm quen thuộc, mềm ấm, mắt Hàm Ý Vị Băng có chút ươn ướt.
Bạc Thần Kiêu thế nhưng hôn trán cô.
Nụ hôn ở trán thể hiện quá nhiều ý nghĩa, cho nên từ lúc trở về từ Allen, hắn chưa bao giờ hôn trán cô.
Bởi vì một khi hôn, tức đang thể hiện ý trân trọng đối với người được hôn, có chút nhạy cảm. Bạc Thần Kiêu lại đâu có trân trọng cô, dẫn đến dù cho Hàm Ý Vị Băng bị người này hôn khắp mặt, trán cô lại luôn luôn là nơi bị chừa ra.
“Một là, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, những hành động thiếu suy nghĩ của em trong khoảng thời gian vừa rồi, tôi sẽ cho qua.”
Lúc dứt hôn, Bạc Thần Kiêu lại hơi thơm nhẹ lên đó một lần nữa, sau đó mới thấp giọng nói với cô.
“Lựa chọn thứ hai là, tôi sẽ để em rời đi, sau đó sẽ mãi mãi không gặp lại em nữa, nếu như em đồng ý với tôi một việc.”
Tay Hàm Ý Vị Băng run rẩy, đầu nhịn không được mà quay phắt về phía sau, run giọng hỏi:
“Việc gì?”
Bạc Thần Kiêu bật cười, “Băng Băng, nếu đã quyết tâm dù cho có chết cũng phải rời xa tôi, thì việc đó là gì, đối với em, có quan trọng sao?”
Nếu không phải bàn tay đang xoa đầu cô vẫn dịu dàng như cũ, Hàm Ý Vị Băng có lẽ đã nhịn không được mà lắc đầu.
Khả năng cảm nhận được tâm trạng của Bạc Thần Kiêu, giờ phút này… Đã trở nên vô tác dụng.
Đây là lần đầu tiên cô không thể biết được cảm xúc thật của hắn.
Có chút bất an.
Nhưng mà, dù cho biết được có thứ gì đó không đúng, dù cho Bạc Thần Kiêu không chịu nói rõ ra việc hắn muốn là gì… Cô có thể từ chối sao?
Lấy sự khống chế không một kẽ hở của hắn, thứ mà dù cho Hàm Ý Vị Băng tự tử cũng không thể thoát được. Nếu Bạc Thần Kiêu không tự nguyện thả cô ra, thì có lẽ cả đời này, cô sẽ cứ mãi sống như vậy.
Sống mà nhìn hắn và Hàm Ý Vị Hoa hạnh phúc, cùng với đứa con của họ, cả một đời này, như vậy.
Sống mà chịu đựng sự lạnh lùng của hắn, sống mà chỉ có thể ở yên tại một nơi, chờ đợi có một ngày hắn đột nhiên thương hại cô, sau đó trao cho cô sự dịu dàng chớp nhoáng, rồi lại nhẫn tâm lấy nó đi, như vậy.
Trước mắt là một màu đen tối, Hàm Ý Vị Băng nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình vang lên:
“Em đồng ý.”
Không khí trong thoáng chốc như ngưng lại.
Cô cũng không biết vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy nữa.
Rõ ràng… Là cô đã lựa chọn đúng mà…
Trán lại bị hôn.
Bạc Thần Kiêu cười nhẹ, không che dấu ý tán thưởng trong giọng nói.
“Tốt lắm, Băng Băng.”
Trong lòng ngày càng bất an, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói ‘Tốt lắm, Băng Băng’ vừa vang lên, Hàm Ý Vị Băng nhấp chặt môi mình.
Nhịn không được mà ngửa đầu, ‘nhìn’ người vừa hôn trán mình, nhỏ giọng hỏi:
“Anh… Rốt cuộc là muốn em làm gì?”
Đầu lại bị xoa nhẹ, bên tai là giọng nói chậm rãi của Bạc Thần Kiêu.
“Băng Băng, em có biết tôi và em đang đứng trên chiếc máy bay nào không?”
Nghe vậy, Hàm Ý Vị Băng ngơ ngẩn, phản ứng cực nhanh mà trả lời ngay:
“Là máy bay cứu hộ?”
Vừa nãy sau khi vụ nổ bom xảy ra, Bạc Thần Kiêu vì bảo vệ cô mà ôm lấy cô cùng rơi xuống phía dưới, sau đó lại nhanh chóng bế cô leo lên một chiếc máy bay trong âm thanh tượng trưng cho tín hiệu cứu hộ của máy bay quân dụng.
Cho nên, hắn vừa hỏi, Hàm Ý Vị Băng liền lập tức cho rằng máy bay mà hai người bọn họ đang đứng là máy bay quân đội của không quân tư nhân của Bạc Thần Kiêu.
Một điều hiển nhiên như vậy, nhưng lúc cô đáp lời xong, lại không có một ai trả lời cô.
Gió bỗng chốc cuốn mạnh hơn, tóc bị thổi bay, Hàm Ý Vị Băng lại không có tâm tư muốn chỉnh sửa lại dung nhan của mình sao cho chỉn chu, thấp thỏm nói:
“Sao vậy? Thần Kiêu? Em nói không đúng ư?”
Bạc Thần Kiêu vì cái gì không nói lời nào?
“Thật là không đúng.”
Người trước mặt lười biếng đáp, ôm eo cô, ép cô phải ngồi xuống theo mình.
Hàm Ý Vị Băng hơi nhúc nhích người, chỉnh sửa lại tư thế ở trong lòng ngực hắn sao cho thoải mái nhất, cô đã từ bỏ ý định giãy giụa.
Tưởng Bạc Thần Kiêu sẽ nói tiếp, nhưng đợi mãi lại không nghe được câu nào, cô thúc giục:
“Vậy rốt cuộc là chiếc nào? Em muốn biết.”
Thái độ và câu hỏi của hắn đều có chút kỳ quái, tuy không có một lý do nào rõ ràng, trong lòng Hàm Ý Vị Băng vẫn có một nỗi niềm thôi thúc rằng cô phải biết đáp án.
Tiếng cười khẽ quen thuộc lại vang lên bên tai.
Tuy không thấy được, nhưng cô vẫn biết Bạc Thần Kiêu hơi ngả lưng ra sau, một tay đỡ mông cô, một tay chống người.
Một tư thế cực kỳ nhàn nhã.
Qua một lát.
“Băng Băng, chiếc máy bay này là thứ đã tiếp tay cho em chạy trốn.”
Giọng hắn không dấu vẻ châm chọc. Vừa dứt lời, liền im lặng.
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác, “Anh đưa em lên đây để làm gì?”
Cô nghĩ mãi không ra được lý do vì sao Bạc Thần Kiêu lại ôm cô lên đây.
Lần này, hắn trả lời cô rất nhanh:
“Đương nhiên là vì-”
‘Bùm-‘
Thế giới xung quanh bỗng nhiên trở nên run rẩy, thân máy bay bị sức bom chấn mạnh đến mức rung lắc qua lại.
Ngồi không vững, Hàm Ý Vị Băng theo bản năng giữ chặt bả vai của người trước mắt.
Lúc đầu óc cô chưa kịp phân tích tình thế hiện tại, một tiếng ‘Bùm’ thứ hai liền vang lên.
Thân máy bay rung mạnh hơn.
Môi mấp máy, muốn nói gì đó, lại bị tiếng ‘Bùm’ thứ ba cực kỳ to cắt đứt.
To đến mức, màng nhĩ của Hàm Ý Vị Băng có chút đau.
Chiếc phi cơ dưới thân vốn còn có thể ổn định sau hai cú đánh bom đầu, lại không thể kháng cự được quả bom thứ ba, bỗng dần nghiêng về phía bên phải.
Máy bay nếu bỗng dưng nghiêng thân.