Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 12
Yêu thầm, chính là lo được lo mất như vậy.
Đang chìm đắm trong hồi ức có chút buồn, Hàm Ý Vị Băng không để ý có một bàn tay đáp lên vai mình.
“Ồ, gu của anh là mấy chị trưởng thành? Lần đầu anh biết đấy.”
Một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên ở sau lưng, như một liều thuốc tỉnh thần, Hàm Ý Vị Băng lập tức tỉnh táo.
“Chỉ là thanh mai trúc mã?”
Lòng bàn tay của hắn đủ lớn để bao trọn bả vai của cô, vừa dùng sức, liền ôm trọn Hàm Ý Vị Băng vào lòng. Hơi ấm của Bạc Thần Kiêu thấm qua lớp áo mỏng, bao phủ lấy cô giữa đầu xuân se lạnh.
“Chỉ là anh trai em gái?”
“Băng Băng, em chỉ coi tôi là anh trai?”
Bạc Thần Kiêu nhẹ giọng hỏi, giọng của thiếu niên đã bắt đầu có sự từ tính của một người đàn ông trưởng thành, dễ nghe đến mức khiến Hàm Ý Vị Băng tê dại từ sống lưng đến cổ.
Tuy vậy, bản năng cầu sinh giúp cô nghe ra được sự tức giận trong từng câu chữ của Bạc Thần Kiêu, đặc biệt là hai chữ “Băng Băng” nghe thế nào cũng thấy nguy hiểm.
“Khụ khụ…” – Hàm Ý Vị Băng ho khan ra tiếng, không hiểu vì sao có chút chột dạ, nhưng lại không biết mình đã làm gì sai mà hắn lại phản ứng như thế, đơn giản liền rúc đầu vào lòng hắn, giả làm đà điểu, thuận tiện giả vờ đáng thương để được khoan hồng.
“Anh… Anh không phải là đang làm nhiệm vụ sao…” – Hàm Ý Vị Băng lí nhí, cô mà biết hắn về, liền sẽ không dại dột để cho hắn biết việc mình lén hỏi thăm gu con gái của hắn, bại lộ thế lực liên minh của cô và Lam Hoài Ly.
Khó khăn lắm mới có một người thường xuyên ở cạnh Bạc Thần Kiêu chịu tiết lộ thông tin của hắn cho cô, đa số đều rất kín miệng, Lam Hoài Ly chơi thân với cô nhất, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, cô phải nghĩ cách lấp liếm mới được.
Suy nghĩ quá nhập tâm, cô vô thức vươn tay, sờ mó họa tiết thêu trên quân phục của hắn, còn thuận tiện rờ rờ quân hàm của hắn.
Bạc Thần Kiêu lạnh nhạt nhìn con đà điểu không an phận trong ngực mình, không trả lời.
“Các vị, nếu cảm thấy tò mò về đời tư của tôi, chi bằng tự thân đến hỏi.”
Bạc Thần Kiêu nhìn về phía những đàn anh đàn chị của Hàm Ý Vị Băng, giọng điệu bình thản.
Hàm Ý Vị Băng dụi đầu vào lòng hắn nên không thấy được ánh mắt lạnh lùng của Bạc Thần Kiêu khi nói những lời này, cũng như vẻ sợ hãi trong mắt các chị gái xinh đẹp kia.
“Băng Băng còn nhỏ, đang tuổi ăn học, chớ có làm phiền em ấy.”
Sau đó liền quen đường quen lối cong lưng, luồn tay xuống khớp gối của Hàm Ý Vị Băng, cô vừa thất thần tí thôi, chân liền rời khỏi mặt đất, nằm gọn trong ngực của Bạc Thần Kiêu.
Tuy hơi bất ngờ, Hàm Ý Vị Băng vẫn theo thói quen vươn hai tay ôm cổ, còn vặn thân thể để tìm tư thế thoải mái nhất.
Các nữ học sinh khóa trên vốn đang sợ hãi vô cùng, không biết bản thân sẽ bị Bạc Thần Kiêu xử lý như thế nào. Vị Thống Quân tương lai này từ nhỏ đã nói một không hai, phiền nhất là có người khác giới hỏi thăm chuyện tư của hắn. Lần này xác thật là lỗi của bọn nàng, nhưng mà không có cách nào khác, bởi cô gái duy nhất được thân cận với Bạc Thần Kiêu, chỉ có Hàm Ý Vị Băng mà thôi.
Các nàng bây giờ phải cẩn thận như vậy, là vì trước đó đã có quá nhiều người to gan lớn mật làm trái với quy tắc của thiếu gia nhà Bạc Thần, nặng thì mất mạng, nhẹ thì cả gia tộc bị đày khỏi thủ đô.
Đang hối hận và thấp thỏm, lại nhìn thấy động tác tự nhiên như không có gì không đúng của Hàm Ý Vị Băng, lại nhìn sang Bạc Thần Kiêu đang đứng im đợi người trong ngực chỉnh tư thế, còn cúi đầu xuống để thiếu nữ vòng tay lên cổ hắn dễ hơn.
Hàm Ý Vị Băng thấy hắn cúi đầu, còn ghé lại gần tóc của Bạc Thần Kiêu, trộm hít một hơi thật sâu. Từ góc độ của các nàng nhìn qua, vị Thống Quân tương lai này rõ là biết được thiếu nữ trong ngực đang làm gì, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đó, như là ngầm cho phép hành động này.
Trong chốc lát, các nữ học sinh liền cảm thấy như có một búng máu nghẹn ở trong họng.
Đây là anh trai và con mẹ nó em gái mà cô nói???
Con mẹ nó, có em gái nào sờ mó rồi hít tóc anh trai như bị nghiện vậy không???
Có anh trai nào hở ra chút là bắt đầu ôm công chúa em gái vậy không???
Bạc Thần Kiêu sau khi thấy Hàm Ý Vị Băng đã làm xong những gì cô muốn làm và nằm ổn trong tay hắn, liền nhìn về phía các nữ học sinh.
“Đầu xuân, quân tư* thiếu vải vóc để may quân phục Tết, đang nhận quyên góp của người có tâm. Gia tộc của các vị nếu muốn góp một phần, xin cứ liên hệ Lam chỉ huy. Trân trọng.”
Dứt lời, liền ôm Hàm Ý Vị Băng xoay người rời đi, như rằng đang vội phải làm điều gì.
Cái gọi là quyên góp vải vóc, là một hình thức “dùng tiền chuộc tội” thường dùng của Bạc Thần thị, dành cho các gia tộc có tội nhưng lại không nặng không nhẹ, có thể có cơ hội dùng tiền để lau sạch lỗi lầm.
Chứ Prender giàu có thật sự, quân tư thiếu thốn? Nghe chơi cho vui vậy thôi.
Các vị nữ học sinh nhìn bóng lưng cứng cáp ngày càng xa của Bạc Thần Kiêu, thầm than may mắn.
Vị này ngày thường khó chơi vô cùng, ít khi dùng hình thức vô thưởng vô phạt này để xử lý các gia tộc. Nhưng cùng một hành động “hỏi thăm việc tư”, các tiền bối đi trước là không có cơ hội để “dùng tiền chuộc tội” như các nàng.
Vì điều gì? Khiến một Bạc Thần Kiêu tàn nhẫn lại nhẹ tha cho bọn họ?
Các nàng không cấm nghĩ lại từng màn ban nãy.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại tại khoảnh khắc, Hàm Ý Vị Băng trộm ngửi tóc của Bạc Thần Kiêu, hắn cúi đầu, giả vờ không biết.
Cùng với, đôi môi mỏng khẽ nhếch của hắn.
Vâng, “em gái” mới ngửi tóc mà thôi, “anh trai” liền vui đến mức tự phá quy tắc của mình.
Đang yêu đương thì nói ra đi, còn bày đặt anh trai em gái.
Làm người không thể thành con mẹ nó thật với nhau một tí sao?
Hàm Ý Vị Băng cảm thấy không ổn.
Vòng tay của Bạc Thần Kiêu ấm áp vô cùng, cô vừa muốn nằm im hưởng thụ, nhưng nghĩ lại từ nãy đến giờ hắn không thèm phản ứng cô, liền bắt đầu sợ hãi.
Bạc Thần Kiêu hiếm khi tức giận với cô, dẫn đến lúc chuyện xảy ra, Hàm Ý Vị Băng không có kinh nghiệm, cũng không biết nên làm như thế nào.
Mấy lần trước cô chưa kịp làm gì, hắn liền tự hết giận.
Hàm Ý Vị Băng mãi suy nghĩ, tới lúc hồi thần, cô phát hiện mình đang ngồi yên ở ghế sau trên xe của Bạc Thần Kiêu.
Hắn đặt cô lên ghế, đợi Hàm Ý Vị Băng tự giác xê dịch vào bên trong. Thấy cô ngồi ổn, Bạc Thần Kiêu liền cúi đầu ngồi vào.
Hắn đóng cửa lại, chân vắt chéo, im lặng lấy ra một tập hồ sơ được để sẵn trong ngăn kép để coi.
Không như mấy lần trước, vừa vào xe là sẽ lập tức ngồi gần cạnh Hàm Ý Vị Băng.
Cũng không như mấy lần trước, quan tâm hỏi han cô học như thế nào, đi học có thấy vui không.
Trong xe chỉ có hai người họ, tài xế không biết là đi đâu vậy, chỉ có hơi ấm phà ra từ máy sưởi, cùng với hương chanh mà cô thích.
Không khí lặng im, thoáng chốc chỉ còn tiếng hít thở không biết là của ai.
Hàm Ý Vị Băng nhìn khoảng trống rộng gần ba gang tay giữa hai người, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Vì thế cô vô cùng tâm cơ mà dùng chân phải khều khều gót giày của chân trái, sau khi cho rằng giày bên trái đã đủ lỏng lẻo, liền giả vờ hất chân trái trong vô thức.
Chiếc giày búp bê màu hồng quả nhiên đúng theo ý muốn của cô, rơi ra khỏi chân, rớt xuống ngay trên thảm xe.
Đặc biệt là, rớt xuống một chỗ ngay trong tầm mắt của Bạc Thần Kiêu.
Thảm xe là màu đen yêu thích của hắn, giày của cô màu hồng nhạt, nổi bần bật.
Hắn nhất định là thấy được.
Hàm Ý Vị Băng cứ như vậy mà chờ ba mươi giây, đợi Bạc Thần Kiêu buông hồ sơ tròn tay, sau đó cúi đầu nhặt giày rồi mang vào cho cô.
Hắn sợ cô lạnh, nhất định sẽ vừa quở trách, vừa dùng bàn tay ấm áp của mình để xác nhận xem cô có bị lạnh không.
Trước đó đều là như vậy, việc rớt giày, một nửa là Hàm Ý Vị Băng thật sự bị rớt, một nửa là cô tự chủ động làm nó rơi ra.
Chỉ để được hắn quan tâm.
Dù cho có làm rơi bao nhiêu lần, hắn cũng sẽ bất đắc dĩ mà chiều chuộng cô, không một lời than vãn.
Hàm Ý Vị Băng tin tưởng, lần này hắn cũng sẽ như vậy.
Sẽ dịu dàng chăm sóc cho cô, hai người nhất định sẽ làm hòa với nhau.
Nhưng mà lý tưởng tốt đẹp, hiện thực xấu xí.
Ba mươi giây trôi qua, chiếc giày búp bê vẫn còn trên thảm.
Bạc Thần Kiêu ngồi im đọc hồ sơ, như là đọc xong, còn lật sang một trang khác.
Hàm Ý Vị Băng cắn môi, không tin hắn không thấy được giày của cô.
Đợi thêm vài giây, thấy Bạc Thần Kiêu vẫn như không có chuyện gì xảy ra, Hàm Ý Vị Băng liền nôn nóng.
“Em bị rớt giày.”
Hàm Ý Vị Băng nói xong, liền vội nhìn sang cảnh vật ngoài cửa sổ xe, như là không thèm để ý.
Nhưng nhìn một hồi, vẫn không cảm nhận được tay hắn nắm chân cô.
Hàm Ý Vị Băng quay phắt đầu lại, nhìn thấy Bạc Thần Kiêu vẫn ngồi yên ở đó, đã vậy còn lật thêm sang một trang mới, như rằng đang đọc vô cùng nhập tâm.
Như rằng, không nghe được câu nói ban nãy của Hàm Ý Vị Băng.
Cô bĩu môi, cố ý nói to hơn câu ban nãy, “Chân em lạnh lắm.”