NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 13

  1. Home
  2. Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn
  3. Chương 13
Prev
Next

Hàm Ý Vị Băng nhấn mạnh chữ “lạnh” cực kỳ rõ tiếng, sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm Bạc Thần Kiêu không chớp mắt, không tin hắn không nghe được.

Không nỡ chớp mắt, sợ bỏ lỡ biểu cảm hay hành động nào đó của hắn. Nhưng mắt bắt đầu chua xót, Bạc Thần Kiêu vẫn không có thái độ gì.

Hắn… Không đau lòng ư?

Lại nghĩ tới những lời Lam Hoài Ly nói. Bạc Thần Kiêu xem ảnh của một người con gái có thân hình quyến rũ, bị tra hỏi thì vội tắt màn hình, không một câu phản đối lời trêu đùa của Lam Hoài Ly.

Hàm Ý Vị Băng nãy giờ bị giận vô cớ đã có chút buồn tủi rồi, lúc này nghĩ đến việc Bạc Thần Kiêu tự động ngồi cách xa mình, nghĩ đến việc hắn không sợ cô bị lạnh nghĩ đến việc hắn có khả năng đã thích người con gái khác.

Tim cô như hẫng một nhịp.

Là vì đã có người trong lòng, cho nên liền không để ý cô nữa ư?

Sống mũi Hàm Ý Vị Băng cay cay, rõ là đang đầu xuân, trời bắt đầu ấm áp, cô lại như rơi xuống đáy vực sâu lạnh lẽo.

Cô nhích lại gần Bạc Thần Kiêu, muốn ôm lấy hắn như mọi khi, nhưng nghĩ lại hắn đã có người con gái khác trong tim, nghĩ lại khả năng hai người ấy đang yêu nhau trong những khoảnh khắc cô không có mặt, Hàm Ý Vị Băng liền khựng lại.

Cuối cùng, chỉ dám kéo một góc quân phục của hắn.

“Anh giận em à?”

Hàm Ý Vị Băng hỏi trong sự e khiếp.

Nhưng mắt của Bạc Thần Kiêu vẫn nhìn thẳng, xương hàm lạnh lùng, như rằng không nhận ra góc áo của mình đang bị kéo.

Hàm Ý Vị Băng không cầm cự được nữa, chảy nước mắt.

Cô muốn khóc thành tiếng, nhưng môi run run, cuối cùng chỉ im lặng mà rơi lệ.

Bạc Thần Kiêu đã không còn để ý cô, chắc chắn sẽ không dỗ dành khi biết cô khóc nữa.

Chi bằng đừng để hắn biết.

Hàm Ý Vị Băng buông góc áo của Bạc Thần Kiêu, xoay đầu nhìn về phía cửa sổ, mặc cho ánh nắng chói mắt, vội vàng chống tay nhích người nhanh về phía cửa xe.

“Về việc giải trừ hôn ước, anh cứ yên tâm nói với ba mẹ của em đi, em đồng ý.”

Hàm Ý Vị Băng cố giữ giọng bình tĩnh mà nói, bấm nút, cửa xe theo lệnh mở ra.

Cô vừa đặt một chân xuống đất, liền nhận thấy eo bị giữ chặt, cảnh vật trước mặt đảo lộn.

Chớp mắt, liền thấy bản thân ngồi trên đùi của Bạc Thần Kiêu, mặt đối mặt với hắn.

Bạc Thần Kiêu đã không còn vẻ thản nhiên và lạnh lùng như ban nãy, mặt hắn lúc này đen kịt, hai bàn tay trên eo của Hàm Ý Vị Băng bóp thật chặt, như sợ cô tránh thoát.

Mắt đen khóa chặt khuôn mặt cô, lúc nhìn thấy những giọt nước mắt chảy liên tục, đồng tử đen nhánh co rụt lại.

Tay phải của Bạc Thần Kiêu theo bản năng nâng khuôn mặt bầu bĩnh của Hàm Ý Vị Băng, ngón tay cái đầy vết cắt dịu dàng lau giọt nước mắt đang vương trên gò má.

“Giải trừ hôn ước? Ai cho em lá gan này?” – Bạc Thần Kiêu lạnh lùng hỏi.

Hàm Ý Vị Băng đang vô cùng ủy khuất, ráng nhịn khóc để giữ lại sự tự tôn của mình, lại bị Bạc Thần Kiêu giữ chặt, không được chạy đi chỗ khác để khóc cho thỏa thê.

Đang nhịn, lúc này lại bị hắn âm dương quái khí hỏi một câu đầy xỉa xói.

Hàm Ý Vị Băng tức cực, nhịn không được mà khóc ra tiếng, hất tay đang lau nước mắt của Bạc Thần Kiêu ra.

“Anh cút ngay.” – Hàm Ý Vị Băng hét vô mặt Bạc Thần Kiêu, sau đó hai tay dùng sức đẩy tay còn lại đang nắm eo cô của hắn, vừa đẩy vừa chống chân muốn rời khỏi đùi Bạc Thần Kiêu.

Chưa đẩy xong tay này, tay bị cô hất ra kia lại trở lại, luồn ra sau lưng Hàm Ý Vị Băng.

Như gông kiềm xiềng xích, cứng rắn ôm cô vào lòng.

Hàm Ý Vị Băng như ấu thú bị giam cầm, giãy giụa cỡ nào cũng khó có thể tránh thoát.

“Anh buông tôi ra! Bạc Thần Kiêu, anh thật đáng ghét!” . Đọc‎ 𝒕r𝘂yệ𝓃‎ hay,‎ 𝒕r𝘂y‎ cập‎ 𝓃gay‎ ~‎ T𝗥𝘂𝗠T𝗥𝑼𝗬𝗘𝐍.V𝐍‎ ‎ ~

Hàm Ý Vị Băng không nhận ra đôi tay đang ôm mình bỗng cứng đờ, cắn răng nói.

“Anh thích cô gái khác, tôi cũng không cần anh nữa.”

“Không có anh, tôi cũng sẽ tìm được chàng trai khác thương tôi hơn đồ ngồi trong chén mà nhìn trong nồi như anh!”

Vừa dứt lời, bả vai của cô liền bị cắn thật mạnh, Hàm Ý Vị Băng đau đến mức bật khóc to hơn.

Bạc Thần Kiêu mắt đỏ ngầu, như một con thú dữ đang phản kích người thợ săn đang dồn nó vào đường cùng.

“Thần Kiêu… Hức… Em đau lắm…”

Hàm Ý Vị Băng đấm ngực Bạc Thần Kiêu, như là đau quá mức chịu đựng, cô cũng quên giận, theo thói quen làm nũng với hắn.

Trước giờ đều là như vậy, làm nũng là được, Bạc Thần Kiêu sẽ giải quyết cho cô.

Như không nghe được lời van nài của Hàm Ý Vị Băng, Bạc Thần Kiêu thờ ơ buộc chặt tay, không chịu nhả thiếu nữ thoát khỏi nanh vuốt của mình.

“Em muốn tìm ai?”

Vết răng hằn sâu vào da thịt non nớt, thấm ra từng sợi tơ máu.

“Hửm?”

Bạc Thần Kiêu vươn lưỡi liếm từng sợi máu vào miệng, giọng khàn đặc.

“Đau đúng không? Đau mới tốt.”

“Đau em mới nhớ rõ, em đang tổn thương một người thương em vô cùng.”

Bạc Thần Kiêu liếm sạch máu, cúi đầu mút lấy vết cắn của mình thật mạnh.

Cảm giác tê dại tập kích Hàm Ý Vị Băng, đau đến mức cô theo bản năng cắn lấy phần thịt cổ ngoài lớp quân phục của Bạc Thần Kiêu.

Nước mắt rơi từng giọt từng giọt, dính đầy cần cổ hắn.

“Em sợ bản thân bị đau như vậy.”

Ngón tay thô lệ lướt dọc theo sống lưng run rẩy của Hàm Ý Vị Băng, cuối cùng dừng lại trên phần thịt mềm sau cổ.

“Nhưng Băng Băng, có bao giờ em sợ tôi đau chưa?”

Cách một lớp tóc xoa nhẹ phần gáy non nớt, thiếu niên mặt không đổi sắc, nhẹ ấn đầu của thiếu nữ, dịu dàng như thể người đang bị cắn cổ không phải hắn.

“Chẳng qua, em ỷ tôi thương em mà thôi.”

Bạc Thần Kiêu nắm lấy bàn tay trắng nõn của Hàm Ý Vị Băng, đặt nó lên bả vai trái của mình.

Bàn tay to rộng của hắn phủ lên tay cô, Bạc Thần Kiêu từ từ luồn từng ngón tay thon dài của mình vào.

Tay đan tay, hắn bỗng nhiên bóp chặt tay của Hàm Ý Vị Băng, tay cô ở trong cũng theo lực đạo của hắn, bóp thật mạnh bả vai của Bạc Thần Kiêu.

Hàm Ý Vị Băng cảm thấy tay cô như sắp gãy.

Cùng với, có thứ gì đó đang dần thấm ướt phần quân phục trong tay cô, ngày càng ướt.

Đồng tử xanh băng của Hàm Ý Vị Băng co rụt lại.

Tay của Bạc Thần Kiêu bóp mạnh hơn, ngày càng mạnh, chất lỏng đó đã thấm qua lớp quân phục, dính đầy vào tay của Hàm Ý Vị Băng.

“Thần Kiêu… Hức…Thần Kiêu… Đừng bóp nữa… Hức… Em xin anh…” – Hàm Ý Vị Băng khóc nức nở, muốn rút tay mình ra, nhưng không thể kháng cự lại lực lượng của hắn.

Bạc Thần Kiêu cúi đầu hôn lên trán thiếu nữ, nghe lời mà lỏng tay, nhưng vẫn giữ tư thế tay đan tay với cô, lấy nó ra khỏi bả vai của mình. Đôi môi lạnh lẽo của hắn rời đi trán của cô, Bạc Thần Kiêu nghiêng đầu, hôn lên từng đốt ngón tay nhỏ xinh của Hàm Ý Vị Băng.

Thiếu nữ đương nhiên thấy được, lòng bàn tay đầy máu tươi của mình.

“Băng Băng, anh chưa kịp băng bó vết thương, đã vội về thủ đô tìm em.”

“Anh không biết em nghe từ ai mà cho rằng anh có người con gái khác, nhưng em không hỏi một lời, cứ như vậy mà quyết định rời xa anh.”

Nói tới đây, Bạc Thần Kiêu cười khổ.

“Anh phải lo việc quân, thời gian còn lại đều để thương em như vậy, thời gian đâu mà để ý người con gái khác có trưởng thành hay không.”

“Băng Băng, sao em có thể nhẫn tâm như thế với anh?”

Hàm Ý Vị Băng nhào lên ôm lấy cổ hắn, khóc đến mức thở hổn hển.

“Em… Em không có…”

Cánh tay gầy yếu của thiếu nữ buộc chặt lại, cảm giác đau lòng sắp nhấn chìm cô.

Như rằng nhận thấy ngôn ngữ quá tái nhợt, Hàm Ý Vị Băng rướn người, vội vàng hôn lên xương hàm của Bạc Thần Kiêu.

Môi cô dính đầy nước mắt, trượt theo cổ hắn, cuối cùng dừng lại trên lớp quân phục đen thẫm máu.

Hàm Ý Vị Băng thành kính cúi đầu, hôn nhẹ lên nó.

Lúc ngẩng đầu, tay của Bạc Thần Kiêu đã chờ sẵn, Hàm Ý Vị Băng dịu ngoan nghiêng đầu, ịn má mình vào lòng bàn tay của hắn.

Một người khóc không thể dừng, một người kiên nhẫn lau từng giọt nước mắt.

“Em không có coi anh là anh trai, từ đó tới giờ em vẫn luôn thích anh, chỉ thích mỗi anh.”

Hàm Ý Vị Băng mếu máo nói.

“Nhưng anh chăm em kỹ như vậy, lại chưa từng nói thích em, nên em cứ tưởng anh chỉ coi em là em gái, nên em mới nói dối là em chỉ coi anh là anh trai.”

“Em biết anh thương em, nhưng không biết là thương người anh yêu hay thương em gái của mình…”

Hàm Ý Vị Băng ôm lấy eo của Bạc Thần Kiêu, dựa đầu vào ngực hắn, theo từng nhịp tim đập của hắn mà nói.

“Cái nào cũng được, nhưng từ giờ em sẽ không bao giờ để anh phải buồn như vậy nữa.”

Nói xong, Hàm Ý Vị Băng dụi đầu vào ngực Bạc Thần Kiêu, rồi ngửa đầu thăm dò phản ứng của Bạc Thần Kiêu.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 13"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com