Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 16
Bạc Thần Kiêu muốn né tránh khỏi tay của Hàm Ý Vị Băng để cúi đầu tiếp, nghe được lời này liền ngồi yên, nhìn chằm chằm cô.
Hốc mắt càng đỏ hơn.
“Nãy em định làm gì bánh của anh?”
Giọng hắn khàn như chứa cát, môi run rẩy.
“Có phải anh muộn thêm một giây nữa, em liền vứt nó đi phải không?”
Cũng không cần Hàm Ý Vị Băng trả lời, Bạc Thần Kiêu đe dọa nói.
“Em vứt nó, là nghĩ tôi không dám lấy nó ra để ăn phải không?”
Hàm Ý Vị Băng vừa áy náy vừa buồn cười, cúi đầu chùi kem trên môi lên quân phục của hắn, sau đó liền liếm môi, xác nhận môi mình đã tương đối sạch sẽ.
Liền quỳ gối, cúi đầu hôn lên mi mắt run rẩy của Bạc Thần Kiêu.
“Em xin lỗi.”
“Anh trễ hẹn với em, trong lúc nóng giận nhất thời, em muốn làm gì đó để trả thù anh.”
Mi mắt đang nhắm của Bạc Thần Kiêu run rẩy, cô lại yêu thương hôn lên nó.
“Trong lòng của em cũng biết được anh nhất định là xảy ra việc gấp cần phải giải quyết, nhưng mà em vẫn chịu không nổi.”
“Thần Kiêu, anh chiều chuộng em miết, nên giờ chỉ có ba tiếng đồng hồ thôi, em liền đợi không được.”
Dứt lời, liền có thứ gì đó nhét vào tay cô.
Hàm Ý Vị Băng mở tay ra, một dây chuyền mộc mạc cuốn lấy ngón tay của cô.
Mà mặt dây chuyền, là một cục gì đó dài dài, màu đen, bóp lại thì cảm giác mềm mại.
“Em biết freato bắt nguồn từ đâu không?”
Tay chân Bạc Thần Kiêu để yên, chỉ rướn người ngửi tóc của thiếu nữ.
Hàm Ý Vị Băng không hổ là đại tiểu thư nổi danh lười học, thật thà lắc đầu.
“Một đôi phu thê, trượng phu đi đánh giặc, thê tử sợ hắn gặp được người con gái đẹp hơn liền thay lòng.”
“Trượng phu đêm đó liền cắt một đốt ngón tay xuống, rọc da rách thịt, rửa sạch sẽ, sau đó đưa đốt đó cho ái nhân của mình.”
“Ý bảo, hắn đã tàn tật, chỉ có nàng mới khiến hắn trở nên hoàn mỹ.”
“Cho nên, chắc chắn sẽ, không đổi thay.”
Hàm Ý Vị Băng há hốc miệng, yên lặng tiếp thu câu chuyện nghe phi lý, nhưng nghĩ một hồi cũng thấy hợp lý này.
Bạc Thần Kiêu nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
“Nhưng đốt ngón tay có là gì?”
“Băng Băng, thứ em cầm trên tay, là khớp xương tủy sau cổ của tôi.”
“Đàn ông Bạc Thần gia từ khi sinh ra đến chết đi chỉ có một cái, lúc tánh mạng bị uy hiếp, nó sẽ cứu chủ nhân của nó một mạng.”
Hàm Ý Vị Băng run rẩy, vội vỗ vỗ vai của thiếu niên, cố nhét dây chuyền vào tay hắn, “Không, em không thể nhận.”
“Lúc em cần, cứ ngậm nó trong miệng là được.”
Bạc Thần Kiêu như không nghe thấy, cúi đầu hôn lên xương quai xanh nhỏ xinh của cô.
“Băng Băng, lễ Tình Nhân vui sướng.”
Về sau, Hàm Ý Vị Băng làm sao cũng không thể quên được độ ấm của người trước mắt.
Móc cả tâm can ra cũng không đổi lại được, không đổi thay của sáu năm về trước.
Ký ức như giấc mộng cũ, khiến người ngủ mê không muốn tỉnh dậy. Hàm Ý Vị Băng thơ thẩn, chợt nhận ra mình đã làm xong bánh lúc nào không hay.
Có lẽ là làm nhiều hay việc, chỉ cần vén tay áo lên là có thể hoàn thành một chiếc bánh, không cần phải thức dậy từ sớm, cẩn thận tỉ mỉ như lần đầu nữa.
Quỳnh Tự nãy giờ đứng gần hầu hạ cô làm bánh, lúc này thấy Hàm Ý Vị Băng chuẩn bị bắt đầu thất thần lần thứ ba, liền ra tiếng nhắc nhở.
“Phu nhân, bánh đã làm xong rồi.”
Hàm Ý Vị Băng giật mình, “Đúng vậy, đã xong rồi.”
Cô mím môi, vòng tay ra sau cởi tạp dề, đưa cho Quỳnh Tự.
“Cảm ơn thím, chuẩn bị xe giúp con luôn nhé.”
Quỳnh Tự tiếp nhận tạp dề, nghe tới đây liền đáp lời, “Thưa phu nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi ạ.”
Trong trang viên mỗi một người hầu đều biết được, mỗi lần phu nhân làm bánh xong, nhất định sẽ lên xe đi tìm Thống Quân.
Hàm Ý Vị Băng gật đầu, lên lầu thay đồ, trang điểm bản thân sao cho chỉn chu nhất.
Bạc Thần Kiêu nếu như không có trận cần đánh, thường sẽ ở tại quân doanh của thủ đô, đa số thời gian đều dùng để xử lý việc nước, ít khi xã giao.
Thường hắn chỉ tiếp cận thần hoặc là người điều hành của các nước khác, nhưng người trước người sau đều biết hắn không thích việc uống rượu và giao tiếp khách sáo, có thể miễn liền miễn, hai bên đa số trực tiếp bàn chính sự tại quân doanh của Bạc Thần Kiêu.
Ai bảo một mình hắn liền có quyền lực lớn nhất cái Prender này? Không dám chọc, chỉ còn cách chiều theo ý hắn.
Hàm Ý Vị Băng cứ nghĩ lung tung đủ thứ chuyện, xe đã đến trước cổng quân doanh Ewn.
Cô thay một chiếc váy xanh viền hoa, cố ý chọn một bộ có thể tôn lên đường cong mềm mại của mình. Mái tóc xanh băng được tết gọn lại, trên tay trên cổ đều được đeo trang sức. Đầu mang kẹp hoa thủy tinh, tay cầm rổ đựng bánh làm bằng lụa, chân mang một đô giày đế cao cùng màu với váy.
Hoa lệ lại tinh xảo, Hàm Ý Vị Băng vừa bước xuống khỏi xe, đứng trước cổng quân doanh, lính gác cổng liền thấy được cô.
Bạc Thần Kiêu không thích màu sắc sặc sỡ, ngầm chuộng màu đen và các tông màu trầm khác. Cấp dưới vì lấy lòng hắn nên tu sửa quân doanh, tận lực triển lãm sự uy nghiêm nhưng lại không thiếu tráng lệ, không sặc sỡ nhưng phải sang trọng, phải có hàm ý khen ngợi tư thế oai hùng kiêu dũng của sếp mình.
Không những cấp dưới của hắn có tu dưỡng rất cao về môn học “7749 cách nịnh bợ cấp trên”, mà những người đến quân doanh cũng vậy, đa số sẽ tránh mặc y phục sáng màu.
Hàm Ý Vị Băng vừa xuất hiện, chưa kịp làm gì, liền khiến cho những người tại hiện trường chú ý.