NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 19

  1. Home
  2. Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn
  3. Chương 19
Prev
Next

Bạc Thần Kiêu lúc hai mươi sáu tuổi bây giờ ngồi trên ghế, yên lặng nghe cô lải nhải.

Cô vừa nói xong câu này, vừa định nói thêm gì đó, liền bị hắn ngắt lời.

“Cảm ơn đã quan tâm tôi.”

Bạc Thần Kiêu gật đầu với cô.

“Nhiệm vụ hôm nay của Bạc phu nhân đã hoàn thành rồi, nếu không có việc gì thì mời cô về cho.”

Tay đang mở rổ bánh của Hàm Ý Vị Băng cứng lại.

Hắn đang ý bảo những gì cô làm cho hắn đều là đang làm với nghĩa vụ “Bạc phu nhân” sao? Hay là… Hắn đang châm chọc cô… Giả tạo?

Hàm Ý Vị Băng không muốn nghĩ sâu ý nghĩa của câu nói này, như rằng không có việc gì mà mỉm cười, tay lấy hộp bánh ra đặt lên bàn.

“Hôm nay ngoài tặng bánh cho anh, em còn có vài thứ muốn hỏi.”

Bạc Thần Kiêu không nhìn chiếc bánh, “Nói đi.”

Hàm Ý Vị Băng tay run run, đột nhiên không muốn hỏi nữa.

Cô thật là sợ hãi, bây giờ chỉ muốn giả vờ không có việc gì mà chạy về nhà, giả vờ rằng chưa từng nghe thấy cuộc hội thoại trong nhà vệ sinh sáng nay, giả vờ rằng cái gì cũng không biết.

Nhưng có một số việc, không phải tự lừa dối bản thân là có thể giải quyết.

“Em nghe nói, anh muốn lấy lí do em không sinh được con để phế truất em, để danh hiệu ‘Bạc phu nhân’ được để trống, sau đó liền cưới Hàm Ý Vị Hoa lên làm chính thê.”

Đang đà dũng cảm, Hàm Ý Vị Băng vội nói một mạch kể tả hết vấn đề của mình.

“Thần Kiêu, có phải anh có ý định như thế với em không?”

Dứt lời, hai tay cô xoắn lấy nhau, dáng vẻ e sợ, không còn tí gì gọi là tư thái của một thục nữ quý phái.

Đôi mắt xanh băng từ đầu đến cuối đều khóa lấy Bạc Thần Kiêu.

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, sau đó bỏ tập giấy trên tay xuống bàn, đứng dậy.

Nãy giờ Hàm Ý Vị Băng nương tư thế đứng để có thể cao hơn Bạc Thần Kiêu một xíu. Nhưng một khi hắn đứng dậy, cô liền phải ngẩng đầu trông theo hắn.

Người đàn ông cúi đầu, không nói một lời, đôi tròng tử đen không e không ngại nhìn thẳng vào mắt cô.

Phòng làm việc to rộng vô cùng bây giờ yên tĩnh như không có người.

Chỉ có Hàm Ý Vị Băng tự biết được, trái tim này đang đập rộn ràng như thế nào.

Như thể, một người tù nhân đang chờ tòa án xét xử.

Một hồi sau, Bạc Thần Kiêu nhẹ giọng hỏi chuyện, “Bạc phu nhân.”

Hàm Ý Vị Băng giật mình, đợi hắn nói tiếp.

“Là tôi nuôi cô kỹ quá, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên thích kiếm chuyện với tôi phải không?”

Bạc Thần Kiêu nhìn cô đầy phiền chán.

“Tôi là Thống Quân của Prender, ly hôn mà thôi, sao tôi phải bày nhiều trò như vậy?”

“Yên tâm, trước khi cô có con, vị trí quốc mẫu này vẫn là của cô, không ai giành cả.”

Hàm Ý Vị Băng cứng đờ. Cô không biết nên vui mừng vì hắn đã phủ định lời của Tiêu Mỹ, hay là nên buồn bã vì sự châm chọc của hắn.

“Con của Bạc Thần Kiêu tôi chắc chắn sẽ ra đời một cách khỏe mạnh.” Bạc Thần Kiêu đương nhiên cũng nghĩ đến việc Hàm Ý Vị Băng có suy nghĩ rằng hắn sẽ ép cô có con bằng cách sử dụng buồng ấm, lạnh giọng, “Cô còn chưa đủ tư cách cướp đoạt thân thể khỏe mạnh của nó.”

Bỗng, hắn khựng lại, “Vị Hoa cũng đã được tôi nói trước, cô cứ yên tâm sinh con của cô, càng sớm càng tốt.”

Câu “Hàm Ý Vị Hoa nói như vậy cho người khác” của Hàm Ý Vị Băng đã chạm nơi đầu lưỡi, muốn nói ra, nhưng nghe được câu cuối cùng của hắn, cô bỗng không dám nói.

Nếu nói ra, hắn bênh vực ả ta như vậy, nói ra có tác dụng gì đây?

Bạc Thần Kiêu liệu có tin Hàm Ý Vị Hoa vì thèm thuồng cái chức chính thê này tới mức bắt đầu nhằm vào cô không?

Tìm người kích cho cô nóng giận, cho rằng có thể khiến cô hại người, rồi lại tung tin đồn sắp

Bạc Thần Kiêu lúc hai mươi sáu tuổi bây giờ ngồi trên ghế, yên lặng nghe cô lải nhải.

Cô vừa nói xong câu này, vừa định nói thêm gì đó, liền bị hắn ngắt lời.

“Cảm ơn đã quan tâm tôi.”

Bạc Thần Kiêu gật đầu với cô.

“Nhiệm vụ hôm nay của Bạc phu nhân đã hoàn thành rồi, nếu không có việc gì thì mời cô về cho.”

Tay đang mở rổ bánh của Hàm Ý Vị Băng cứng lại.

Hắn đang ý bảo những gì cô làm cho hắn đều là đang làm với nghĩa vụ “Bạc phu nhân” sao? Hay là… Hắn đang châm chọc cô… Giả tạo?

Hàm Ý Vị Băng không muốn nghĩ sâu ý nghĩa của câu nói này, như rằng không có việc gì mà mỉm cười, tay lấy hộp bánh ra đặt lên bàn.

“Hôm nay ngoài tặng bánh cho anh, em còn có vài thứ muốn hỏi.”

Bạc Thần Kiêu không nhìn chiếc bánh, “Nói đi.”

Hàm Ý Vị Băng tay run run, đột nhiên không muốn hỏi nữa.

Cô thật là sợ hãi, bây giờ chỉ muốn giả vờ không có việc gì mà chạy về nhà, giả vờ rằng chưa từng nghe thấy cuộc hội thoại trong nhà vệ sinh sáng nay, giả vờ rằng cái gì cũng không biết.

Nhưng có một số việc, không phải tự lừa dối bản thân là có thể giải quyết.

“Em nghe nói, anh muốn lấy lí do em không sinh được con để phế truất em, để danh hiệu ‘Bạc phu nhân’ được để trống, sau đó liền cưới Hàm Ý Vị Hoa lên làm chính thê.”

Đang đà dũng cảm, Hàm Ý Vị Băng vội nói một mạch kể tả hết vấn đề của mình.

“Thần Kiêu, có phải anh có ý định như thế với em không?”

Dứt lời, hai tay cô xoắn lấy nhau, dáng vẻ e sợ, không còn tí gì gọi là tư thái của một thục nữ quý phái.

Đôi mắt xanh băng từ đầu đến cuối đều khóa lấy Bạc Thần Kiêu.

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, sau đó bỏ tập giấy trên tay xuống bàn, đứng dậy.

Nãy giờ Hàm Ý Vị Băng nương tư thế đứng để có thể cao hơn Bạc Thần Kiêu một xíu. Nhưng một khi hắn đứng dậy, cô liền phải ngẩng đầu trông theo hắn.

Người đàn ông cúi đầu, không nói một lời, đôi tròng tử đen không e không ngại nhìn thẳng vào mắt cô.

Phòng làm việc to rộng vô cùng bây giờ yên tĩnh như không có người.

Chỉ có Hàm Ý Vị Băng tự biết được, trái tim này đang đập rộn ràng như thế nào.

Như thể, một người tù nhân đang chờ tòa án xét xử.

Một hồi sau, Bạc Thần Kiêu nhẹ giọng hỏi chuyện, “Bạc phu nhân.”

Hàm Ý Vị Băng giật mình, đợi hắn nói tiếp.

“Là tôi nuôi cô kỹ quá, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên thích kiếm chuyện với tôi phải không?”

Bạc Thần Kiêu nhìn cô đầy phiền chán.

“Tôi là Thống Quân của Prender, ly hôn mà thôi, sao tôi phải bày nhiều trò như vậy?”

“Yên tâm, trước khi cô có con, vị trí quốc mẫu này vẫn là của cô, không ai giành cả.”

Hàm Ý Vị Băng cứng đờ. Cô không biết nên vui mừng vì hắn đã phủ định lời của Tiêu Mỹ, hay là nên buồn bã vì sự châm chọc của hắn.

“Con của Bạc Thần Kiêu tôi chắc chắn sẽ ra đời một cách khỏe mạnh.” Bạc Thần Kiêu đương nhiên cũng nghĩ đến việc Hàm Ý Vị Băng có suy nghĩ rằng hắn sẽ ép cô có con bằng cách sử dụng buồng ấm, lạnh giọng, “Cô còn chưa đủ tư cách cướp đoạt thân thể khỏe mạnh của nó.”

Bỗng, hắn khựng lại, “Vị Hoa cũng đã được tôi nói trước, cô cứ yên tâm sinh con của cô, càng sớm càng tốt.”

Câu “Hàm Ý Vị Hoa nói như vậy cho người khác” của Hàm Ý Vị Băng đã chạm nơi đầu lưỡi, muốn nói ra, nhưng nghe được câu cuối cùng của hắn, cô bỗng không dám nói.

Nếu nói ra, hắn bênh vực ả ta như vậy, nói ra có tác dụng gì đây?

Bạc Thần Kiêu liệu có tin Hàm Ý Vị Hoa vì thèm thuồng cái chức chính thê này tới mức bắt đầu nhằm vào cô không?

Tìm người kích cho cô nóng giận, cho rằng có thể khiến cô hại người, rồi lại tung tin đồn sắp

Bạc Thần Kiêu lúc hai mươi sáu tuổi bây giờ ngồi trên ghế, yên lặng nghe cô lải nhải.

Cô vừa nói xong câu này, vừa định nói thêm gì đó, liền bị hắn ngắt lời.

“Cảm ơn đã quan tâm tôi.”

Bạc Thần Kiêu gật đầu với cô.

“Nhiệm vụ hôm nay của Bạc phu nhân đã hoàn thành rồi, nếu không có việc gì thì mời cô về cho.”

Tay đang mở rổ bánh của Hàm Ý Vị Băng cứng lại.

Hắn đang ý bảo những gì cô làm cho hắn đều là đang làm với nghĩa vụ “Bạc phu nhân” sao? Hay là… Hắn đang châm chọc cô… Giả tạo?

Hàm Ý Vị Băng không muốn nghĩ sâu ý nghĩa của câu nói này, như rằng không có việc gì mà mỉm cười, tay lấy hộp bánh ra đặt lên bàn.

“Hôm nay ngoài tặng bánh cho anh, em còn có vài thứ muốn hỏi.”

Bạc Thần Kiêu không nhìn chiếc bánh, “Nói đi.”

Hàm Ý Vị Băng tay run run, đột nhiên không muốn hỏi nữa.

Cô thật là sợ hãi, bây giờ chỉ muốn giả vờ không có việc gì mà chạy về nhà, giả vờ rằng chưa từng nghe thấy cuộc hội thoại trong nhà vệ sinh sáng nay, giả vờ rằng cái gì cũng không biết.

Nhưng có một số việc, không phải tự lừa dối bản thân là có thể giải quyết.

“Em nghe nói, anh muốn lấy lí do em không sinh được con để phế truất em, để danh hiệu ‘Bạc phu nhân’ được để trống, sau đó liền cưới Hàm Ý Vị Hoa lên làm chính thê.”

Đang đà dũng cảm, Hàm Ý Vị Băng vội nói một mạch kể tả hết vấn đề của mình.

“Thần Kiêu, có phải anh có ý định như thế với em không?”

Dứt lời, hai tay cô xoắn lấy nhau, dáng vẻ e sợ, không còn tí gì gọi là tư thái của một thục nữ quý phái.

Đôi mắt xanh băng từ đầu đến cuối đều khóa lấy Bạc Thần Kiêu.

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, sau đó bỏ tập giấy trên tay xuống bàn, đứng dậy.

Nãy giờ Hàm Ý Vị Băng nương tư thế đứng để có thể cao hơn Bạc Thần Kiêu một xíu. Nhưng một khi hắn đứng dậy, cô liền phải ngẩng đầu trông theo hắn.

Người đàn ông cúi đầu, không nói một lời, đôi tròng tử đen không e không ngại nhìn thẳng vào mắt cô.

Phòng làm việc to rộng vô cùng bây giờ yên tĩnh như không có người.

Chỉ có Hàm Ý Vị Băng tự biết được, trái tim này đang đập rộn ràng như thế nào.

Như thể, một người tù nhân đang chờ tòa án xét xử.

Một hồi sau, Bạc Thần Kiêu nhẹ giọng hỏi chuyện, “Bạc phu nhân.”

Hàm Ý Vị Băng giật mình, đợi hắn nói tiếp.

“Là tôi nuôi cô kỹ quá, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên thích kiếm chuyện với tôi phải không?”

Bạc Thần Kiêu nhìn cô đầy phiền chán.

“Tôi là Thống Quân của Prender, ly hôn mà thôi, sao tôi phải bày nhiều trò như vậy?”

“Yên tâm, trước khi cô có con, vị trí quốc mẫu này vẫn là của cô, không ai giành cả.”

Hàm Ý Vị Băng cứng đờ. Cô không biết nên vui mừng vì hắn đã phủ định lời của Tiêu Mỹ, hay là nên buồn bã vì sự châm chọc của hắn.

“Con của Bạc Thần Kiêu tôi chắc chắn sẽ ra đời một cách khỏe mạnh.” Bạc Thần Kiêu đương nhiên cũng nghĩ đến việc Hàm Ý Vị Băng có suy nghĩ rằng hắn sẽ ép cô có con bằng cách sử dụng buồng ấm, lạnh giọng, “Cô còn chưa đủ tư cách cướp đoạt thân thể khỏe mạnh của nó.”

Bỗng, hắn khựng lại, “Vị Hoa cũng đã được tôi nói trước, cô cứ yên tâm sinh con của cô, càng sớm càng tốt.”

Câu “Hàm Ý Vị Hoa nói như vậy cho người khác” của Hàm Ý Vị Băng đã chạm nơi đầu lưỡi, muốn nói ra, nhưng nghe được câu cuối cùng của hắn, cô bỗng không dám nói.

Nếu nói ra, hắn bênh vực ả ta như vậy, nói ra có tác dụng gì đây?

Bạc Thần Kiêu liệu có tin Hàm Ý Vị Hoa vì thèm thuồng cái chức chính thê này tới mức bắt đầu nhằm vào cô không?

Tìm người kích cho cô nóng giận, cho rằng có thể khiến cô hại người, rồi lại tung tin đồn sắp

Bạc Thần Kiêu lúc hai mươi sáu tuổi bây giờ ngồi trên ghế, yên lặng nghe cô lải nhải.

Cô vừa nói xong câu này, vừa định nói thêm gì đó, liền bị hắn ngắt lời.

“Cảm ơn đã quan tâm tôi.”

Bạc Thần Kiêu gật đầu với cô.

“Nhiệm vụ hôm nay của Bạc phu nhân đã hoàn thành rồi, nếu không có việc gì thì mời cô về cho.”

Tay đang mở rổ bánh của Hàm Ý Vị Băng cứng lại.

Hắn đang ý bảo những gì cô làm cho hắn đều là đang làm với nghĩa vụ “Bạc phu nhân” sao? Hay là… Hắn đang châm chọc cô… Giả tạo?

Hàm Ý Vị Băng không muốn nghĩ sâu ý nghĩa của câu nói này, như rằng không có việc gì mà mỉm cười, tay lấy hộp bánh ra đặt lên bàn.

“Hôm nay ngoài tặng bánh cho anh, em còn có vài thứ muốn hỏi.”

Bạc Thần Kiêu không nhìn chiếc bánh, “Nói đi.”

Hàm Ý Vị Băng tay run run, đột nhiên không muốn hỏi nữa.

Cô thật là sợ hãi, bây giờ chỉ muốn giả vờ không có việc gì mà chạy về nhà, giả vờ rằng chưa từng nghe thấy cuộc hội thoại trong nhà vệ sinh sáng nay, giả vờ rằng cái gì cũng không biết.

Nhưng có một số việc, không phải tự lừa dối bản thân là có thể giải quyết.

“Em nghe nói, anh muốn lấy lí do em không sinh được con để phế truất em, để danh hiệu ‘Bạc phu nhân’ được để trống, sau đó liền cưới Hàm Ý Vị Hoa lên làm chính thê.”

Đang đà dũng cảm, Hàm Ý Vị Băng vội nói một mạch kể tả hết vấn đề của mình.

“Thần Kiêu, có phải anh có ý định như thế với em không?”

Dứt lời, hai tay cô xoắn lấy nhau, dáng vẻ e sợ, không còn tí gì gọi là tư thái của một thục nữ quý phái.

Đôi mắt xanh băng từ đầu đến cuối đều khóa lấy Bạc Thần Kiêu.

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, sau đó bỏ tập giấy trên tay xuống bàn, đứng dậy.

Nãy giờ Hàm Ý Vị Băng nương tư thế đứng để có thể cao hơn Bạc Thần Kiêu một xíu. Nhưng một khi hắn đứng dậy, cô liền phải ngẩng đầu trông theo hắn.

Người đàn ông cúi đầu, không nói một lời, đôi tròng tử đen không e không ngại nhìn thẳng vào mắt cô.

Phòng làm việc to rộng vô cùng bây giờ yên tĩnh như không có người.

Chỉ có Hàm Ý Vị Băng tự biết được, trái tim này đang đập rộn ràng như thế nào.

Như thể, một người tù nhân đang chờ tòa án xét xử.

Một hồi sau, Bạc Thần Kiêu nhẹ giọng hỏi chuyện, “Bạc phu nhân.”

Hàm Ý Vị Băng giật mình, đợi hắn nói tiếp.

“Là tôi nuôi cô kỹ quá, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên thích kiếm chuyện với tôi phải không?”

Bạc Thần Kiêu nhìn cô đầy phiền chán.

“Tôi là Thống Quân của Prender, ly hôn mà thôi, sao tôi phải bày nhiều trò như vậy?”

“Yên tâm, trước khi cô có con, vị trí quốc mẫu này vẫn là của cô, không ai giành cả.”

Hàm Ý Vị Băng cứng đờ. Cô không biết nên vui mừng vì hắn đã phủ định lời của Tiêu Mỹ, hay là nên buồn bã vì sự châm chọc của hắn.

“Con của Bạc Thần Kiêu tôi chắc chắn sẽ ra đời một cách khỏe mạnh.” Bạc Thần Kiêu đương nhiên cũng nghĩ đến việc Hàm Ý Vị Băng có suy nghĩ rằng hắn sẽ ép cô có con bằng cách sử dụng buồng ấm, lạnh giọng, “Cô còn chưa đủ tư cách cướp đoạt thân thể khỏe mạnh của nó.”

Bỗng, hắn khựng lại, “Vị Hoa cũng đã được tôi nói trước, cô cứ yên tâm sinh con của cô, càng sớm càng tốt.”

Câu “Hàm Ý Vị Hoa nói như vậy cho người khác” của Hàm Ý Vị Băng đã chạm nơi đầu lưỡi, muốn nói ra, nhưng nghe được câu cuối cùng của hắn, cô bỗng không dám nói.

Nếu nói ra, hắn bênh vực ả ta như vậy, nói ra có tác dụng gì đây?

Bạc Thần Kiêu liệu có tin Hàm Ý Vị Hoa vì thèm thuồng cái chức chính thê này tới mức bắt đầu nhằm vào cô không?

Tìm người kích cho cô nóng giận, cho rằng có thể khiến cô hại người, rồi lại tung tin đồn sắp trở thành phu nhân tương lai.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 19"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com