NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 20

  1. Home
  2. Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn
  3. Chương 20
Prev
Next

Nếu kể ra từng việc một, có phải hắn sẽ tức giận cho rằng cô đang bôi nhọ Hàm Ý Vị Hoa?

Hàm Ý Vị Băng muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng, chỉ còn lại một câu, “Em đã biết.”

Cô chuyển chủ đề, “Anh ăn bánh đi.”

Bạc Thần Kiêu nhìn cô chăm chú, sau khi xác nhận cô đã hết việc, liền ngồi xuống ghế, cúi đầu cầm tập giấy ban nãy lên lại, tiếp tục xử lý công việc.

Không nhìn đến chiếc bánh Fre.ato mà hắn từng vừa ăn vừa khóc dù chỉ một lần.

Không nói thêm câu nào, cứ để Hàm Ý Vị Băng đứng yên như vậy, như rằng cô chỉ là một phần của không khí.

Có thể có, hoặc có thể không.

Trong thoáng chốc, chỉ còn lại âm thanh lật giấy, và tiếng hít thở của Hàm Ý Vị Băng.

Bàn tay trái thô kệch đang cầm giấy của Bạc Thần Kiêu, bỗng được một bàn tay nhỏ xinh nắm lấy.

Hàm Ý Vị Băng cúi người, hôn nhẹ lên xương quai hàm góc cạnh của người đàn ông, tay trái nhẹ lướt trên cánh tay của hắn, sau đó dừng trên bả vai dài rộng, cuối cùng đi vào trong cổ áo đã được mở ra bởi tay còn lại.

Ngựa quen đường cũ, nhanh chóng tìm thấy được điểm nhô lên ở trên ngực phải của hắn, Hàm Ý Vị Băng lập tức dùng ngón tay cái và ngón trỏ nắm lấy nó kéo ra rồi thả lại, dùng cả lòng bàn tay xoa nó.

Lúc này môi cô đã từ xương hàm xuống chỗ hầu kết, đôi môi mềm mại hôn nhẹ lên nó, tay ngừng xoa, cô dùng móng tay nhẹ khảy phần thịt nhô lên này.

Bạc Thần Kiêu giờ phút này ngồi yên như không nhận ra hành động của cô, nhưng Hàm Ý Vị Băng biết được, cục thịt nhỏ trong tay cô đang cứng như thế nào.

Cô lấy tay ra khỏi cổ áo của hắn, cầm lấy giấy trên tay Bạc Thần Kiêu bỏ lại lên bàn. Hắn không nói gì, cũng không phản kháng, chỉ chống khuỷu tay lên tay ghế, chống cằm nhìn người phụ nữ to gan trước mặt.

Hàm Ý Vị Băng vén váy, tách ra hai chân, ngồi lên đùi mặt đối mặt với hắn. Cô vòng hai tay ôm lấy cổ Bạc Thần Kiêu, ngửa đầu, nhẹ nhàng mút môi hắn.

Một vật vốn đã cứng từ lúc cô ngồi xuống, bỗng càng cứng hơn, nhiệt độ của nó dù cho đã cách một lớp quần tây nhưng vẫn nóng bỏng vô cùng.

Hàm Ý Vị Băng còn cố ý lay nhẹ eo trong lúc hôn, vật đó quả nhiên càng to ra, đếc mức đầu của nó chọt phải đùi trong của cô, thể hiện sự tồn tại của mình.

Ngực Bạc Thần Kiêu bắt đầu phập phồng, trán và cổ xuất hiện mồ hôi, nhưng hắn vẫn ngồi yên, chống cằm quan sát Hàm Ý Vị Băng.

Mặc cho cô muốn làm gì thì làm.

Hàm Ý Vị Băng liếm nhẹ đôi môi mỏng, lưỡi thơm cạy mở răng của hắn, cố sức cuốn lấy bựa lưỡi lớn gấp hai của mình. Hàm Ý Vị Băng mút lưỡi của chồng mình, nhiệt tình lại nóng vội, như một hồ ly tinh đang ra sức quyến rũ bậc đế vương anh minh không gần nữ sắc.

Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng nước mờ ám.

Lưỡi bắt đầu mỏi, Hàm Ý Vị Băng muốn ngừng hôn, đầu vừa lui ra sau chưa được một giây, liền bị đè lại.

Bạc Thần Kiêu hai mắt nhiễm dục vọng, đè lại đầu của người trên đùi, cúi đầu ngậm lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn muốn rút đi.

Quyền chủ động không còn thuộc về mình, Hàm Ý Vị Băng bị hôn một hồi liền bắt đầu thấy khó thở.

Bạc Thần Kiêu hiển nhiên cũng biết giới hạn của cô ở đâu, chưa kịp giãy giụa, hắn liền ngừng hôn. Trong lúc cô thở dốc, liền nhận thấy được đôi thỏ con của mình đang ở trong tay, trong miệng Bạc Thần Kiêu.

Váy cô không có khóa mở, quả nhiên liền bị xé rách, rơi trên mặt đất.

Hay tay Hàm Ý Vị Băng ôm lấy đầu tóc đen ở trước ngực mình, thân hình hơi ngửa ra sau, ưỡn ngực, để Bạc Thần Kiêu có thể dễ dàng ăn thỏ hơn.

“Nhẹ… nhẹ thôi…” – Hàm Ý Vị Băng đỏ  mặt, buột miệng rên ra tiếng.

Ăn bao nhiêu lần rồi, lúc nào cũng cứ vội vàng như vậy.

Bỗng, như nghĩ đến điều gì, Hàm Ý Vị Băng liền ôm chặt đầu của Bạc Thần Kiêu, nhẹ giọng hỏi: “Ban nãy Hàm Ý Vị Hoa đến đây để làm gì?”

“A!” Nụ hoa yếu ớt bỗng bị người để vào khe răng, nghiến thật mạnh, cảm giác tê dại thổi quét khắp người, cô run rẩy, đạt cực khoái.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 20"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com