Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 22
Không có chiều chuộng, không có bất đắc dĩ, không có thân mật khắng khít.
Hai tiếng “Băng Băng”, cũng có thể đau đớn như vậy.
Đau đến mức nghẹt thở.
Hắn như là không để ý có người trả lời hay không, thản nhiên bước tiếp.
Lúc cửa tự động mở ra, eo Bạc Thần Kiêu bỗng bị hai cánh tay gầy yếu vòng lấy.
“Thần Kiêu… Em biết sai rồi…”
Hàm Ý Vị Băng nghiêng đầu, tựa một bên má của mình lên tấm lưng dài rộng của người đàn ông, cô khóc nấc lên, nức nở nói.
“Em sẽ… Hức… Không hỏi những… Hức… chuyện như vậy nữa…”
“Anh… Hức… Đừng đi…”
Hàm Ý Vị Băng khóc vô cùng thương tâm, cuối cùng vẫn không nhịn được mà dụi đầu vào lưng của Bạc Thần Kiêu, thân thể nhỏ xinh cố gắng giữ chặt lấy thân hình cao lớn.
Hàm Ý Vị Băng biết, mình chịu thua rồi.
Lần lượt hai lần bị Bạc Thần Kiêu để lại ở phía sau lưng, cái gọi là tự tôn, lập tức vỡ vụn trước nỗi sợ bị hắn bỏ rơi.
Người luôn dừng lại đợi cô, thật sự đã không muốn đợi nữa.
Nước mắt không kiềm được cứ chảy, Hàm Ý Vị Băng mơ màng lại sợ hãi, cứ nấc lên thành tiếng, tay ghì lấy eo của Bạc Thần Kiêu đến nỗi trắng bệch.
Như đứa trẻ sắp chết, quyến luyến ôm tia hi vọng duy nhất không buông tay.
Nhưng hi vọng của cô, đang từng chút từng chút một, nhẹ nhàng, không chấp nhận phản kháng, gỡ từng ngón tay đang bấu chặt của cô ra.
Hàm Ý Vị Băng khóc càng dữ hơn, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Bạc Thần Kiêu để tiếp tục ôm hắn, nhưng không thể được.
Bạc Thần Kiêu sau khi thoát thân, một tay cầm lấy hai cổ tay của cô, như rằng phòng ngừa bản thân bị ôm tiếp. Hắn xoay người, mắt đen lạnh nhạt nhìn Hàm Ý Vị Băng rơi nước mắt.
“Đừng đi? Tôi không đi thì ở đây làm gì?”
Bạc Thần Kiêu nhìn về phía dấu hôn mà hắn để lại, mắt đen như chứa gì đó tối nghĩa.
“Hay là, cô muốn làm tình?”
Hắn thản giọng, châm chọc hỏi.
Hàm Ý Vị Băng khựng lại, theo ánh mắt của người đàn ông, tự nhìn xuống thân thể gần như trần truồng của mình.
Cô mím môi, cuối cùng vẫn run giọng nói, “Vâng.”
Bạc Thần Kiêu không đáp, chỉ yên lặng nhìn cô.
Chỉ là bàn tay thô to đang giam lỏng hai tay của cô, chợt thả lỏng.
Hàm Ý Vị Băng rũ mi, nhón chân, vươn tay muốn cởi nút áo của hắn.
Không hiểu sao tay cô cứ run rẩy, mãi không tháo được nút đầu tiên.
“Tốn thời gian.”
Bạc Thần Kiêu lạnh lùng nói, hắn như là hết kiên nhẫn, bàn tay đầy vết chai bao phủ tay của Hàm Ý Vị Băng, dùng sức, hàng nút áo liền đứt ra, rơi lả tả xuống đất.
Hàm Ý Vị Băng chưa kịp phản ứng, môi liền bị ngậm lấy.
Eo bị một bàn tay to đè về phía trước, hai nụ hoa mẫn cảm ma sát với da thịt ấm nóng. Bạc Thần Kiêu hôn thật sự mạnh bạo, như đang tức giận điều gì, cô chỉ biết theo bản năng ngửa đầu, cố gắng bắt kịp tiết tấu của hắn.
Mông bị vỗ nhẹ, Hàm Ý Vị Băng hiểu ý, vòng hai tay lên ôm cổ hắn, hai chân cũng theo đó nâng lên, quấn lấy hông của Bạc Thần Kiêu.
Đầu óc mơ hồ, trong đầu không suy nghĩ được gì khác, tới lúc Hàm Ý Vị Băng phát hiện mình được đặt lên bàn, Bạc Thần Kiêu vẫn chưa hôn xong.
Hắn rất ít khi hôn dài như vậy, lần này không hiểu vì sao lại lạ lùng như thế, dù cô có thiếu không khí thì cũng chỉ nhả nhẹ ra để cô hít thở vài lần, sau đó lại cúi đầu hôn tiếp.
Hôn lâu đến mức, Hàm Ý Vị Băng quên cả khóc, chỉ lo nhắm mắt ứng phó hắn.
Mọi thứ của hắn như có chứa chất gây nghiện, đặc biệt là mùi mồ hôi đặc trưng của hắn, Hàm Ý Vị Băng có thể cảm giác được dưới thân bắt đầu chảy ra từng dòng dịch nóng, ướt át, trào ra khỏi hai cánh thịt môi khép chặt, làm ướt đẫm miếng vải cuối cùng mà cô đang mặc.