Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 25
Ảo giác mà thôi, có lẽ đã lâu quá cô chưa viết sách mới, trí tưởng tượng dư thừa đến mức gặp cái gì cũng ảo tưởng cho được.
Có lẽ là ghế sô pha quá chật chội, cho nên hắn phải buộc ôm cô chặt như vậy để nằm cho vừa.
Vừa nghĩ vừa nhắm mắt một hồi lâu, Hàm Ý Vị Băng bực mình mở mắt ra.
Nóng muốn chết.
Máy điều chỉnh nhiệt độ có lẽ đã được hắn chỉnh lại, ấm hơn lúc ban chiều cô tới thăm, còn thêm thân thể nóng phừng phực như lò lửa của Bạc Thần Kiêu, cô không những không cảm lạnh, còn bắt đầu nóng đến mức chảy mồ hôi.
Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, có chút khó chịu, bảo sao cô cứ ngủ chập chờn, rồi lúc thì khó thở, lúc thì thấy nóng nực, cuối cùng hóa ra tất cả đều là do người này.
Đang bực mình do ngủ không được ngon, Hàm Ý Vị Băng nhẹ nhích người muốn cách xa thân thể vừa cứng vừa nóng này ra, phần lưng chỗ eo liền bị xoa nhẹ.
“Mỏi?”
Giọng nam trầm thấp lại lười biếng, như là đang còn ngái ngủ, gợi cảm đến mức Hàm Ý Vị Băng sống lưng tê dại.
Rõ là cô không phải người trọng dục, nhưng chỉ nghe người trong lòng nói một chữ mà thôi, liền nhịn không được đỏ mặt.
Phía bên dưới bắt đầu ướt át.
Dẫn đến thứ ở bên trong nó, vốn dĩ không có cảm giác tồn tại nào, bỗng trở nên cứng nóng và thô to hơn.
Cùng một ngày, Hàm Ý Vị Băng lại trải qua một trường hợp tới tận hai lần.
Từ khi ký hợp đồng sinh con, Hàm Ý Vị Băng không biết người đàn ông khác như thế nào, nhưng Bạc Thần Kiêu cho cô thật sự rất nhiều, lần đầu của hai người bây giờ tới khi nhắc lại, trong lòng cô vẫn còn có sợ hãi.
Hắn lúc đó có lẽ là hận cô thật sự, cứ vùi đầu mà làm, tới mức miệng tử cung tê rần, trong tử cung chứa đầy của hắn, bụng phình nhẹ lên, hắn lại không chịu bài xuất ra cho cô mà cứ im lặng tiếp tục. Đó là lần đầu cô nếm quả cấm, không có kinh nghiệm, lại bị đối xử thô bạo như vậy, thật là sợ đến mức khóc nước mũi tèm lem, vô cùng mất mặt.
Nhiều như vậy, đương nhiên là cô không thể tự giữ được, Bạc Thần Kiêu lại không thích nhìn thứ đó của hắn chảy ra một cách lãng phí. Vì thế hắn phát huy bản tính biến thái mà hắn che dấu bao lâu nay, mỗi lần xong việc đều sẽ để Bạc Thần Kiêu bản nhỏ ở trong cho đến khi thức dậy, dù cô có cầu xin như thế nào cũng không rút ra.
Hôm đầu tiên khi tỉnh dậy, Hàm Ý Vị Băng lúc phát hiện mình bị cắm ngủ cả đêm sốc đến mức tưởng mình nhìn lầm. Sau lại bị cắm nhiều, cô cũng trở nên biến thái theo, ngoài miệng e thẹn từ chối vậy thôi, nhưng trong lòng lại rất thích, cảm thấy có nó ở trong rất ấm áp, giúp cô ngủ rất ngon.
Có lần từ chối hơi bị quá lố, hắn lại vừa đánh giặc về, mệt mỏi nhưng vẫn nộp bài đầy đủ, thấy cô có vẻ phản ứng dữ dội, liền im lặng mà sờ sờ bụng của cô, như rằng đang xác nhận nó đang hấp thu tốt, sau đó liền mệt mỏi ngã đầu xuống gối mà ngủ.
Kết quả là đêm đó Hàm Ý Vị Băng trằn trọc không ngủ được, tủi thân chảy nước mắt, rồi lại tức tối dựng đầu hắn dậy, lấy lý do muốn đẩy nhanh tiến độ hợp đồng hôn nhân của hai người, đề nghị Bạc Thần Kiêu lại tới một hiệp, người sau quả nhiên vô cùng phối hợp, tới hai ba hiệp.
Xong trận cô mệt lả, nhưng vẫn cố giả vờ như không để ý, như là thuận miệng lại như là lơ đãng nhắc tới việc này, hắn liền nhớ ra rồi thật thà nhét vào, Hàm Ý Vị Băng được như ý nguyện, ngủ một giấc ngon lành tới sáng.
Từ sau đêm đó thì lúc nào cũng như vậy, lần này đương nhiên không ngoại lệ.
Bàn tay to ấm đang xoa lưng cho cô bỗng cứng đờ, sau đó lập tức ngừng xoa.
Bạc Thần Kiêu như muốn che dấu điều gì, lạnh giọng nói, “Ngồi dậy đi.”
Lạnh nhạt như thể người vừa vô thức xoa eo cho cô không phải là hắn.
Sự yên bình hiếm hoi mà cô đang tham lam hưởng thụ, từ khi hắn nói câu thứ hai liền biến mất.
Hàm Ý Vị Băng thật là muốn đút cho Bạc Thần Kiêu một viên thuốc ngủ, để cho hắn mất ý thức tiếp, ngậm cái miệng lại mà ôm cô ngủ.
Bỗng nhớ lại những lời lạnh lùng mà hắn nói ban nãy, cảm giác bất an lại trỗi dậy, cô cấp thiết muốn được an ủi.
Mà Bạc Thần Kiêu lúc trên giường là dễ tính và ít sự công kích nhất, vì thế cô tìm đường chết mà chủ động xoắn chặt thân dưới.
Bạc Thống Quân quả nhiên cứng lại, sau đó cười lạnh, ôm cô ngồi dậy, dựa lưng vào sô pha, không làm tiền diễn, cứ như vậy mà muốn cô trong tư thế nữ trên nam dưới.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàm Ý Vị Băng không quen biết, liền cho rằng ai đang gọi cho Bạc Thần Kiêu.
Người sau ôm cô đứng dậy, vừa đi vừa làm. Tư thế đứng vào được rất sâu, Hàm Ý Vị Băng ôm cổ hắn nhỏ giọng rên rỉ, vô tình thấy được chất lỏng của hai người theo từng tiếng “bạch bạch” ướt át, văng tung tóe rơi trên sàn nhà, để lại từng vệt nước mờ ám.
Hàm Ý Vị Băng xấu hổ, Bạc Thần Kiêu đã tới chỗ ghế làm việc, hắn ngồi xuống, vỗ vào mông hai, cái ý bảo cô tự nhấp.
Cái này Hàm Ý Vị Băng quen thật sự, tay cầm bả vai đã đầy vết cào của hắn tự thân vận động, Bạc Thần Kiêu cầm lấy điện thoại trên bàn.
Lúc hắn coi người gọi đến là ai, Hàm Ý Vị Băng ôm theo tâm thế nào đó khó gọi tên, cũng nghiêng đầu sang xem.
Vị Hoa.
Trong bốn chữ, Hàm Ý Vị Hoa.
Khó có thể tin cùng ghen tị lại bất ngờ ập tới theo sau hai chữ này, Hàm Ý Vị Băng cắn răng.
Tên bốn chữ, Bạc Thần Kiêu lại chỉ để hai chữ cuối, có phải chỉ cần gặp nhau bên ngoài là sẽ thân mật gọi bằng tên kép như cô luôn không?
Nghĩ đến người dưới thân trong lúc cô không biết lại gọi tên ả bạch liên hoa kia là “Hoa Hoa”, Hàm Ý Vị Băng tức đến mức quên nhấp người.
Số cô lưu trong danh bạ của Bạc Thần Kiêu là lưu dưới tên “Bảo bối Băng Băng siêu xinh đẹp của Bạc Đại Đế đẹp trai”, là từ lúc nhỏ cô tự lấy máy hắn để đặt. Lúc đó có lẽ là còn thích cô, hắn rất dễ tính mà chấp nhận cái tên thiếu nghiêm túc này trong cái danh bạ toàn đặt tên nghiêm túc.
Về sau… Về sau có lẽ là quên, có lẽ là thói quen, cũng… Có lẽ là không để tâm, cho nên cái tên cô đặt vẫn như xưa, không thay đổi.
Nhưng một cái là cô tự đặt, một cái là Bạc Thần Kiêu tự tay ngồi gõ từng chữ ra để đặt, hắn là có thói quen đặt nguyên tên họ của mỗi người cho số điện thoại của họ.
Vị Hoa…?
Bỏ đi họ của gia tộc, chỉ đặt tên riêng, có phải ý rằng hắn chỉ coi trọng ả ta chứ không phải coi trọng gia tộc Hàm Ý?. Cop q𝓾a cop lại, 𝑡rở lại 𝑡rang chính ﹛ T𝘙𝓾𝑀T 𝘙𝑼𝘠𝐄𝗡.𝑽𝗡 ﹜
Thân mật đến vậy ư?
Hai chữ mà thôi, Hàm Ý Vị Băng suy diễn theo cách nào cũng thấy hụt hẫng.
Mông lúc này lại bị vỗ, Bạc Thần Kiêu lạnh nhạt nhìn cô.
Hàm Ý Vị Băng cười lạnh trong lòng.
Tới, còn chưa thỏa mãn lần nào, hắn cũng nguyện vì Hàm Ý Vị Hoa mà bỏ dở việc giường chiếu với cô.
Tay chống bả vai của hắn, cô đang muốn đứng dậy, eo liền bị nắm chặt. Bạc Thần Kiêu đè tay xuống, Hàm Ý Vị Băng không cự lại sức của hắn, rõ là đầu gậy đã chuẩn bị rút ra rồi, cô lại từ trên cao rơi xuống, lập tức bị đỉnh đến miệng tử cung.
Vì không có sự cảnh giác, khoái cảm vừa thổi khắp thân thể, Hàm Ý Vị Băng liền cao trào.
Bạc Thần Kiêu như là tức giận việc cô ý muốn rời khỏi khi chưa thỏa mãn Bạc Thống Quân size nhỏ, không đợi cô hoãn lại, liền một tay cầm eo cô tự đưa lên rồi đè xuống, vừa nghe Hàm Ý Vị Băng yêu kiều rên rỉ vừa bấm nút nghe máy.
Cô thấy được hắn thế nhưng dám bấm nút nghe trong lúc này, lập tức trợn to đôi mắt màu xanh băng.
Hàm Ý Vị Băng hoảng sợ, run rẩy dùng tay phải tự bịt miệng của mình lại, gồng hết sức lực để không bật thốt ra tiếng ngâm nga nào.
Bạc Thần Kiêu để điện thoại lên bàn làm việc lộn xộn, lúc nãy hai người làm tình trên bàn, hắn chưa kịp dọn dẹp lại.
“Thần Kiêu?”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ đầu dây bên kia.
Có lẽ là Hàm Ý Vị Băng ghét ả bạch liên hoa này cực kỳ, cho nên nghe như thế nào cũng thấy giả tạo.
Bạc Thần Kiêu “Ừ” một tiếng, sau đó giọng nghẹn ngào hỏi, “Có chuyện gì?”