Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 26
“Sao giọng anh lạ vậy?”
Giọng Hàm Ý Vị Hoa chứa đầy ý lo lắng và dò hỏi.
“Mới ngủ dậy.”
Bạc Thần Kiêu lười nhác nói, vừa dứt lời liền ngậm lấy một viên anh đào đang lắc lư trước mắt.
“Vậy à, chắc anh mệt lắm nhỉ, Thống Quân của một nước thật sự rất vất vả, em rất ngưỡng mộ anh.”
Hàm Ý Vị Hoa quả nhiên có cấp bậc rất cao trong việc hiểu rõ đàn ông, tuy nói vất vả nhưng lại nhấn mạnh ‘Thống Quân của một nước’, ý khen ngợi quyền lực vô thượng của Bạc Thần Kiêu, sau đó còn chêm vào ’em rất ngưỡng mộ anh’ để biểu hiện sự khuất phục của một người phụ nữ trước sự tài giỏi của một người đàn ông.
Có giống đực nào mà không thích một giống cái bị chinh phục bởi thực lực của mình?
Tiếc rằng người mà ả ta dốc hết tâm tư để ngầm khen ngợi, lại đang vùi đầu trước ngực của Hàm Ý Vị Băng.
Cô ưỡn ngực để hắn dễ hơn, tự giác theo lực tay của Bạc Thần Kiêu mà nhấp người, cảm thấy có chút thấp thỏm lại sung sướng.
Thấp thỏm là lần đầu tiên làm việc người lớn với chồng khi có người thứ ba, sung sướng là khi thấy Bạc Thần Kiêu lại dám vừa muốn cô vừa nghe điện thoại của Hàm Ý Vị Hoa.
“Ừ.”
Bạc Thần Kiêu tha cho chiếc bánh bao đã đầy dấu răng và nước miếng, nhẹ ừ một tiếng, lại tiếp tục cúi đầu nhúng chàm chiếc còn lại.
Hàm Ý Vị Hoa như là đã quen với cách đáp trả ngắn gọn này của hắn, nhanh chóng nói tiếp, “Lâu lâu em muốn tự lái xe, nhưng lại xui xẻo bị người ta tông vào rồi, em đang ở bệnh viện, người đại diện của em bận không đến được.”
Ả ta dừng lại, như là đợi Bạc Thần Kiêu trả lời.
Hàm Ý Vị Băng rũ mi, yên lặng lặp lại việc nâng mông rồi thả xuống.
Bị tông? Vào bệnh viện? Người đại diện bận không đến được?
Xem ra việc cô ở trên phòng Bạc Thần Kiêu mấy tiếng đồng hồ không xuống dưới, đã truyền đến tai của Hàm Ý Vị Hoa.
Trong quân doanh có vẻ có không ít người nguyện làm tai mắt cho ả.
Bằng không sao lại trùng hợp như thế? Còn bày đặt tự lái xe?
Hàm Ý Vị Băng nhấp môi, ngừng nhấp, cứ để đầu gậy tròn trịa của hắn đỉnh miệng tử cung như vậy, vừa nhịn cảm giác tê mỏi, vừa chờ đợi Bạc Thần Kiêu trả lời như thế nào.
Người sau không được hầu hạ, rất là bất mãn cắn thịt viên trong miệng, sau đó để nó vào khe răng để nghiền xé. Tay vòng ra sau để lên phần lỗ nhỏ hẹp, ngón tay thô thiển nhẹ sờ nắn phần thịt ít ai tiếp xúc.
Hàm Ý Vị Băng nhịn không được mà run người, buột miệng rên rỉ một tiếng.
Sau đó vội cắn môi, yên lặng chịu đựng cảm giác tê ngứa.
“Thần Kiêu? Tiếng gì vậy?”
“Thần Kiêu? Tiếng gì vậy?”
Hàm Ý Vị Hoa hỏi đầy vội vàng, chắc chắn đã nghe được tiếng rên rỉ của Hàm Ý Vị Băng dưới sự tập trung cao độ trong lúc đợi Bạc Thần Kiêu tự hiểu ý.
Bạc Đại Đế lúc này mới chịu nhả thịt trong miệng ra, cũng không cần người ngồi trên hắn làm việc, tay còn lại ôm eo Hàm Ý Vị Băng, vòng eo đầy lực lượng chủ động đưa đẩy.
“Không có việc gì, Hàm Ý Vị Băng làm đổ nước lên người anh.”
Ngón tay đang mơn trớn lỗ nhỏ thẹn thùng ở sau mông Hàm Ý Vị Băng, theo lời vừa rồi mò xuống chỗ giao hợp của hai người, không cần làm gì cũng bị văng nước dịch hỗn hợp của cả hai lên tay, hai ba giây liền bị ướt đẫm.
“Rất nhiều nước.”
Hàm Ý Vị Băng tim đập thình thịch.
‘Nước’ mà hắn nói, cô đương nhiên biết được không phải nước bình thường.
Không biết được hắn học từ đâu ra nữa, sao lại hư như vậy?
Dù nãy giờ không muốn nghĩ nhiều, dù Hàm Ý Vị Băng biết tính Bạc Thần Kiêu không phải là loại người không cưới mà lại động vào thân thể của người khác, nhưng cô vẫn không nhịn được mà tiêu cực.
Nếu hắn thật sự thích Hàm Ý Vị Hoa đến nỗi có thể tự phá quy tắc thì sao? Nếu hắn cảm thấy cô sinh con lâu quá, không nhịn được thì làm sao? Hàm Ý Vị Hoa là người phụ nữ duy nhất ngoài cô hắn cùng ra vào.
Hai người họ… Có bao giờ sung sướng giao hoan như thế này chưa?
Hàm Ý Vị Băng không dám hỏi, hèn mọn đến tột cùng, giả câm giả điếc cũng không muốn nghe câu trả lời.
Như rằng nhận thấy cô thất thần, Bạc Thần Kiêu thu tay, dùng nó cầm lấy tay phải của Hàm Ý Vị Băng, sờ lên cơ bụng rắn chắc cũng dính đầy vệt nước của mình. Sau đó hắn cúi đầu, dùng lưỡi cạy ra khớp răng đang cắn môi của cô, nuốt lấy từng tiếng rên ngâm sắp thoát ra.
“…Vậy à? Em gái của em tay chân hơi vụng về, mong anh thông cảm.”
Hàm Ý Vị Hoa nghe được Bạc Thần Kiêu nói rằng đang ở cạnh Hàm Ý Vị Băng, liền im lặng một chút, sau đó ngọt giọng nói.
Mặt ngoài là đang cầu tình cho cô, nhưng ngầm lại lén biếm xấu ’em gái’ của mình.
Hàm Ý Vị Băng nuốt nước bọt không biết của ai xuống, vừa hôn sâu với Bạc Thần Kiêu, vừa dùng lực nhún eo.
Một người đẩy hông lên xuống, một người theo lực nhấp eo, tách ra thì tách đến ngọn, đưa vào thì đưa sâu đến mức thịt môi dán sát phần rễ gậy, tử cung bị đỉnh đến mức hơi hé miệng, khoái cảm không phải chỉ có một người làm là có thể đạt được.
Bạc Thần Kiêu không trả lời, hôn thật sự chuyên tâm, kéo theo Hàm Ý Vị Băng đầu óc mơ hồ, không nghĩ đến việc khác được nữa, chỉ lo hưởng thụ tình sự.
Như là ngại tiết tấu của người ngồi trên quá chậm, hắn ngừng hông một nhịp. Lúc Hàm Ý Vị Băng chưa kịp nhận ra mà hạ eo xuống, liền đột nhiên dùng lực đẩy mạnh lên.
Không đợi cô thích ứng, hai tay hắn như gông xiềng, bóp chặt eo cô đẩy xuống, sau đó cứ như vậy chầm chậm lặp lại mười lần.
Mỗi lần đều ra đều kéo theo phần thịt non hồng hồng ở bên trong, đến khi vào đều chen nửa đầu gậy vào miệng tử cung.
Làm đến nỗi Hàm Ý Vị Băng đang bình thường, bỗng chảy nước mắt. Trong lúc tiếng rên rỉ bị hắn nuốt mất, bụng liền co thắt lại, từng dòng nước dịch xối lên gậy th*t sưng to.
Cô cảm nhận được, nó còn phấn khích mà run rẩy.
Tiếng nước và âm thanh da thịt va chạm theo từng lần ra vào, vang lên rõ ràng giữa căn phòng an tĩnh.
Dính nhớp lại mờ ám.
“Thần Kiêu? Thần Kiêu? Anh đang làm gì vậy?”
Giọng Hàm Ý Vị Hoa nâng cao hai độ, như là không thể tin tưởng.
Điện thoại của Bạc Thần Kiêu không có nhãn mác, nhưng không cần nghĩ cũng biết được nó đắt giá cỡ nào, là được định chế riêng cho hắn.
Vì thể hiện chất lượng vượt qua thử thách, micro thu âm luôn đảm bảo ghi lại được những âm thanh sống động và chân thật nhất.
Vừa lúc, tiếng giao hợp lại rất rõ ràng.
“Anh sẽ đến sau, em nghỉ ngơi cho tốt.”
“Pierce, cúp máy.”
Bạc Thần Kiêu vừa thở dốc vừa nói, bóp chặt eo của Hàm Ý Vị Băng, tàn nhẫn nâng hông, như một cái máy được lập trình sẵn, chỉ chăm chăm vào tử cung non nớt mà ra ra vào vào.
Tàn nhẫn như thể muốn đâm rách nó, cổ tử cung mềm mại tách ra, chưa kịp khép lại thì đã bị tấn công tiếp. Hàm Ý Vị Băng quả thật bị cảm giác căng đầy này bức điên, hai má ửng hồng, vui thích đến mức chảy nước mắt, miệng rên rỉ không khéo lại được. Chươ𝒏g ⅿới 𝒏hấ𝐭 𝐭ại ( T R Ù M T R 𝖴 𝙔 Ệ N.v𝒏 )
Chất lỏng khả nghi không chịu khống chế mà chảy ra ở khóe miệng, Bạc Thần Kiêu thấy được, cúi đầu dùng lưỡi cuốn hết vào miệng.
“Anh!” Hàm Ý Vị Hoa vừa thốt ra chữ đầu tiên, căn phòng liền chỉ còn lại tiếng rên đứt quãng của Hàm Ý Vị Băng.
Pierce, AL nhân tạo duy nhất được quyền có tên riêng của Prender, là trung tâm đầu não nắm giữ vận hành chung của mạng lưới sóng điện phủ khắp quốc gia này. Bản thể của nó là hạch trung tâm nằm trong điện thoại Bạc Thần Kiêu, vừa nghe lệnh liền vô cùng nhanh nhẹn mà ngắt cuộc gọi của Hàm Ý Vị Hoa ngay từ lúc chủ nhân của nó bắt đầu yêu thương nữ chủ nhân.
Có chút kích thích, nhưng nó không dám nghe lén đôi nam nữ cao quý nhất Prender này, yên lặng tự khởi động trình tự tắt máy, giả câm giả điếc.
Hàm Ý Vị Băng có thể rên ra tiếng, là do Bạc Thần Kiêu đã ngừng hôn.
Điện thoại đã tắt máy, nơi này chỉ có hai người bọn họ, cô trước giờ ít khi ngại ngùng với chồng trong việc này, cho nên liền theo tâm ý và cảm giác, uyển chuyển thở dốc.
Không hiểu vì sao có chút sung sướng, nghĩ lại việc hắn để cho Hàm Ý Vị Hoa biết hắn và cô đang làm gì, Hàm Ý Vị Băng liền động tình kỳ cục.
Nhạy cảm cực kỳ, cao trào lần thứ tư, Bạc Thần Kiêu cũng nương theo dòng nước dịch, thả lỏng cơ bụng.
Tiếng gầm nhẹ vừa vang lên, liền bị hắn nhận ra rồi kiềm lại.
Nhưng Hàm Ý Vị Băng vẫn nghe được. Khả năng chịu đau và khoái cảm của hắn đã được huấn luyện, rất ít khi mất khống chế như vậy, cũng không biết là vì điều gì.
Cảm nhận dịch nóng của hắn đang bắn lên vách thịt mềm bên trong mình, ngàn lần như một, cô cũng không nghĩ nữa, ngại ngùng lại chủ động hôn Bạc Thần Kiêu.
Hắn cũng như bao lần, không từ chối cũng không chủ động, khớp răng lại dễ cạy ra vô cùng.
Hôn dứt, Bạc Thần Kiêu liền nhanh gọn đứng dậy, đặt cô lên bàn làm việc, quyết đoán rút ra thứ đang mềm nhưng đang đà muốn cứng lên của hắn.
Hàm Ý Vị Băng từ nhỏ đến lớn chỉ có mỗi hắn, không biết số lần động dục của Bạc Thần Kiêu cầm thú cỡ nào, trong đầu cô cho rằng như vậy thì mới được coi là bình thường, cho nên cũng không có thái độ kinh ngạc hay kỳ lạ gì với việc hắn vừa xong lại hứng lên như vậy.
Mỗi lần như vậy, chỉ cần Bạc Thần Kiêu chịu rút ra, cô lại không động hay trêu chọc gì hắn, nó liền sẽ đỡ sưng, trông hiền lành hơn tí, nhưng mà xẹp xuống hoàn toàn thì không.
Nằm ở bên trong cô mấy tiếng đồng hồ, lúc rút ra còn mang theo vài sợi tơ nước mờ ám. Nơi đó của Hàm Ý Vị Băng bị vật quá cỡ căng ra quá lâu, nhất thời không khép lại được. Dịch trắng hỗn hợp của cả hai theo khe hở chảy ra ngoài.
Vừa muốn chảy xuống sàn, lại bị tay Bạc Thần Kiêu che lại. Hắn vác cô lên vai, đi vào nhà tắm.
Có lẽ là của Hàm Ý Vị Băng sưng đỏ lên khiến hắn sợ, toàn bộ quá trình tắm rửa chà lau thành thật vô cùng, không có lại nổi cơn đè cô ra.