NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 28

  1. Home
  2. Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn
  3. Chương 28
Prev
Next

“Chị muốn gặp em ở quán cà phê cũ… Vào bốn giờ chiều nay.”

Hàm Ý Vị Hoa vẫn giữ thái độ hòa nhã, như thể đã quen với việc bị Hàm Ý Vị Băng làm nhục bằng lời nói như vậy.

Hàm Ý Vị Băng đương nhiên không tin ả này lại lịch sự như thế, khả năng cao là đang ghi âm cuộc gọi này, muốn mượn đó để méc Bạc Thần Kiêu hoặc là ‘vô tình’ lộ ra cho nhà báo biết.

Bạc Thống Quân đương nhiên không rảnh để nghe mấy việc cỏn con này, có nghe cũng sẽ không nói gì cô. Rốt cuộc bây giờ cái ghế phu nhân vẫn đang được ngồi bởi Hàm Ý Vị Băng, ngang ngược như thế nào đều được, mấy việc này thật sự không gọi là “việc”.

Còn về nhà báo… Hàm Ý Vị Băng cũng đã nghĩ kỹ tiêu đề giùm bọn săn tin tức này rồi. Hoặc là “Nhị tiểu thư của nhà Hàm Ý có thật sự đủ quy cách và lễ nghi để làm Bạc phu nhân”, hoặc là “Tiểu thư Vị Hoa bị Đệ Nhất phu nhân công kích chửi rủa vô cớ”.

Quả thật thuộc làu làu như nằm lòng, Hàm Ý Vị Hoa đối với cô cứ như một con ruồi bọ vậy. Rõ ràng vô cùng khát khao muốn kéo cô xuống, nhưng lại luôn tỏ vẻ thanh cao ý bảo không muốn tranh giành với em gái.

Cứ dùng đi dùng lại vài chiêu quen thuộc không chán, Hàm Ý Vị Băng ghê tởm thật sự, nhưng ả ta lại không làm gì vượt giới hạn, cô cũng lười kiếm chuyện gây sự, đơn giản là mặc kệ con ruồi này.

“Được thôi, chị gái.”

Hàm Ý Vị Băng nhấn mạnh hai chữ cuối, nhịn không được lại trợn trắng mắt thêm lần nữa, sau đó lạnh nhạt cúp máy trước.

Xem ra việc Bạc Thần Kiêu không ngại cho Hàm Ý Vị Hoa biết được cô và hắn đang làm tình với nhau, đã khiến vị tiểu thư thanh cao này ngồi yên không được nữa, im lặng vài ngày liền chịu vứt bỏ sự thanh cao buồn cười của ả, chủ động hẹn cô ra gặp nói chuyện.

Đây là lần thứ hai Hàm Ý Vị Băng chịu gặp ả.

Lần thứ nhất là lúc tin tức Bạc Thần Kiêu và cô kết hôn bị rò rỉ, sáng hôm sau Hàm Ý Vị Hoa liền lập tức hẹn cô ra ngoài.

Nội dung nói chuyện là gì? Hàm Ý Vị Băng không muốn nhắc lại, dù sao cô không thích nghe. Từ lần đó cô bỏ đi về giữa chừng, sau này dù cho Hàm Ý Vị Hoa có hẹn thêm lần nào, cô cũng nhất quyết không đi.

Lúc này Hàm Ý Vị Băng không hiểu lý do vì sao cô lại đồng ý nữa.

Hành động ngày hôm đó của Bạc Thần Kiêu, khiến cô suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ là đắc ý, có lẽ là khó hiểu, Hàm Ý Vị Băng thật sự muốn nhìn xem sắc mặt của người chị đang khao khát chồng cô như thế nào sau đêm hôm đó.

Bốn giờ mười lăm phút hơn, Hàm Ý Vị Băng sau khi thảnh thơi trang điểm kỹ càng, liền ngồi xe trong trang viên đi đến quán cà phê mà cô đã hẹn với Hàm Ý Vị Hoa.

Lúc bước vào cánh cửa làm bằng thủy tinh của quán, Hàm Ý Vị Băng cúi đầu nhìn đồng hồ trong tay, đã bốn giờ hai mươi ba phút.

Cô thầm than bản thân quả thật quá xinh đẹp và tốt bụng, bằng không sao chỉ để cho Hàm Ý Vị Hoa đợi hơn hai chục phút chứ.

Quán cà phê nhỏ nhắn, khách không nhiều, vừa quét mắt liền thấy được toàn cảnh bên trong.

Cũng thấy được người chị gái cùng cha khác mẹ đã ngồi sẵn đợi ở một bàn trong góc, mặc một bộ váy trắng ngây thơ.

Hai mươi ba tuổi, thật ngây thơ mà.

Hàm Ý Vị Băng lại gần, ngồi xuống, vắt chéo chân, yên lặng coi diễn.

Hàm Ý Vị Hoa từ khi trông thấy cô, trên khuôn mặt liền treo nụ cười dịu dàng. Lúc này ả lại nhẹ giọng nói: “Sau bao lâu không thấy, em vẫn còn trẻ con như vậy sao?”

Hàm Ý Vị Băng cũng nhập diễn, cười thẹn thùng nói, “Chị cũng thấy vậy em vậy ư? Thật trùng hợp, chồng em cũng thấy vậy…”

“Bữa chị gọi đến, vừa ngay lúc Thần Kiêu khen em tươi mới ngọt nước xong, em chưa hết ngại mà chị lại khen tiếp rồi, em phải làm sao đây?”

Hàm Ý Vị Băng căng giọng ra bịa chuyện, giọng không những đanh đá mà còn thiếu đấm thật sự. Dù sao đêm đó Bạc Thần Kiêu cũng từng nói ba chữ “Rất nhiều nước” mà phải không? Cô chỉ là thêm tí mắm muối mà thôi.

Cô nhàn nhã thưởng thức động tác có chút khựng lại của Hàm Ý Vị Hoa, quả nhiên cô vừa nhắc đến, ả ta liền nhớ lại cuộc điện thoại hôm đó.

Không hổ là người tình công khai của Bạc Thần Kiêu, công lực không phải là thấp, ả rất nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.

“Chị nhớ rõ em thích uống cacao nóng, chị gọi giúp em rồi đấy, em uống đi.”

Hàm Ý Vị Băng mỉm cười nói, đẩy ly ca cao đã nằm trên bàn nãy giờ về phía đối diện.

“Ừ, nhưng giờ tôi không thích nữa.”

Hàm Ý Vị Băng thản nhiên từ chối. Đúng vậy, ngay lúc tay của ả bạch liên chạm vào ly cacao, cô liền quyết định vì không tự ghê tởm bản thân, cô sẽ loại trừ cacao nóng ra khỏi danh sách thức uống ưa thích của mình.

“Sao vậy? Chị nhớ rằng trước kia em thích nó lắm mà? Sao em lại không thích nữa?”

Hàm Ý Vị Hoa như một người chị gái hiền từ đang quan tâm đứa em ngỗ nghịch của mình, nhẹ giọng hỏi.

“Mộng Vị Hoa, lát nữa tôi phải đi spa.”

Hàm Ý Vị Băng chống khuỷu tay lên thành ghế, dùng tay đó chống đầu, không đáp lại câu hỏi của Hàm Ý Vị Hoa, chỉ nói ra một câu trần thuật không hề liên quan.

Không được gọi tên có chứa hai chữ “Hàm Ý” mà lại là họ ban đầu của mẹ mình, Hàm Ý Vị Hoa quả nhiên cứng đờ.

Có một số người, dựa thủ đoạn dơ bẩn để sống một cuộc đời sung sướng và xa hoa quen rồi, cho nên không chấp nhận được việc bị nhắc lại xuất thân thấp hèn của mình.

Bản thân đê tiện, nhưng lại tự ti không muốn người khác biết sự đê tiện của mình.

Hàm Ý Vị Hoa nở nụ cười, như rằng không có việc gì, “Không uống cũng được, con gái chúng ta uống đồ ngọt nhiều sẽ dễ bị béo phì.”Hàm Ý Vị Băng nhàm chán dùng tay còn lại xoắn tóc, không đáp.

Hàm Ý Vị Hoa cầm lấy muỗng, khuấy đều ly cà phê trước mặt, như đang hàn huyên với bạn bè mà nói:

“Nhìn em như vậy, làm chị cũng nhớ tới lúc xưa, khi cả đoàn múa của chị vinh dự được  quân doanh thủ đô mời tới để múa khai lễ, đó cũng là lúc Thần Kiêu và chị lần đầu gặp nhau…”

Tay đang chơi tóc của Hàm Ý Vị Băng khựng lại.

“Lúc đó em ra nước ngoài sống với dì, cho nên chắc chắn không biết được Thần Kiêu tỏa sáng như thế nào trong thi đấu luận bàn, như không có việc gì to tát mà hạ gục các thanh niên tài tuấn khác… Các vị cận thần bây giờ của Thần Kiêu, trong đó có rất nhiều vị từng bại dưới tay hắn lúc ấy…”

Giọng Hàm Ý Vị Hoa không giấu được vẻ ngưỡng mộ.

“Hắn dễ dàng liền được hạng nhất, chị lại là người múa giỏi nhất vũ đoàn, cho nên… Chị với hắn liền đứng cạnh nhau trên đài, lúc chị đang biểu diễn, hắn đang đứng cạnh Lam phó tướng… Chị lỡ trượt chân ngay cạnh hắn, Thần Kiêu… Thần Kiêu nhìn lạnh lùng, nhưng lại đỡ chị rất vững, tuy cách một lớp bao tay nhưng chị vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của hắn.”

Hàm Ý Vị Băng lạnh nhạt nhìn ả.

“Đó là lần đầu tiên chị và Thần Kiêu tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, lúc đó chị rất là sợ hắn, rốt cuộc việc hắn tính tình tàn nhẫn và lạnh lùng là điều ai cũng biết… Nhưng mà lúc đó hắn lại chủ động bắt chuyện với chị, hỏi han xem chị có bị sao không, còn nhìn chị chằm chằm nữa.”

Nói tới đây, Hàm Ý Vị Hoa dừng khuấy cà phê, hai đôi má hồng đỏ lựng, mỉm cười như đang hồi ức.

“Lúc đó chị rất là ngại, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn… Nhưng mà sau buổi khai lễ quân đội đó, Thần Kiêu đột nhiên tới chỗ nghỉ của vũ đoàn để tìm chị, cho chị số điện thoại.”

Ngón tay của Hàm Ý Vị Băng bấu chặt vào chiếc túi xách nhỏ xinh của mình, ngơ ngác.

“Từ đó về sau, hắn sẽ thường tìm lúc rảnh để đi coi buổi biểu diễn của chị, hắn rất cao, khí chất lại độc nhất vô nhị, chị từ trên đài nhìn xuống liền thấy được hắn ngồi ở đâu, chị… Chị cũng sẽ tranh thủ thời gian để đến quân doanh thăm hắn, coi hắn tập luyện… Những lúc Thần Kiêu đi đánh trận ở xa, thường sẽ sai Lam phó tướng gửi quà cho chị, đôi lúc là đá cuội, đôi lúc là hoa dại, tất cả đều mang dấu vết của chiến trường hoang dại, chị rất rất thích…”

“Hàm Ý Vị Hoa, cô có biết tôi và chồng tôi có hôn ước từ nhỏ không?”

Hàm Ý Vị Băng như là vô cảm trước những lời nói của người chị gái đê tiện này, thuận miệng cắt gãy mạch kể của ả ta.

Hôn ước này tuy được cả hai bên gia tộc che giấu, nhưng không phải là bí mật, bên trong nội bộ đa số ai cũng hiểu rõ việc này. Huống chi là Hàm Ý Vị Hoa, người luôn muốn thắng cô về mọi mặt.

“Cách.”

Tiếng muỗng được đặt lại lên dĩa vang lên.

Hàm Ý Vị Hoa rũ mi, không nhìn cô, cầm lấy cây gắp đá, gắp từng viên đá bỏ vào trong ly cà phê đã khuấy xong, cười mỉm nói.

“Quá khứ của chị và Thần Kiêu em không hiểu được đâu… Chị thừa nhận là có ghen tị với cuộc sống sung sướng từ nhỏ của em, chị không được như vậy, cho nên chị rất tự ti, cũng từng cố gắng không tiếp xúc với hắn.”

“Nhưng liệu em có hiểu được cái cảm giác không thể tự kiềm chế được mà rung động không? Chị đã tỏ ý từ chối, nhưng hắn cứ một mực lại gần, lúc… Lúc em trở về chị cũng đã biết được bản thân mình sai rồi, chị không nên thân thiết với vị hôn phu của em như thế… Nhưng mà… Nhưng mà Thần Kiêu rất cường thế, hắn muốn gì thì nhất định phải đạt được, quyền chủ động trong mối quan hệ này không nằm trong tay chị… Chị không nói chuyện, không để ý tới hắn, hắn liền sẽ… Liền sẽ liên tục kêu vũ đoàn loại nhỏ của bên chị vào quân doanh để hiến vũ, trong đó có chị… Hắn sẽ liên tục bắt lỗi chị và bắt chị múa lại một mình trong khi cả vũ đoàn đang nghỉ ngơi…”

Hàm Ý Vị Hoa nhìn cô cắn môi, trong mắt hàm chứa ý xin lỗi và nỗi bất lực.

Việc Bạc Thần Kiêu muốn gì có đó là điều ai cũng biết, nhưng từ trong miệng ả nói ra, liền giống như chỉ có ả là đủ thân mật để hiểu rõ được hắn.

Hàm Ý Vị Băng biết rằng bản thân không nên dễ tin người như thế, nhưng lúc nghe đến đoạn “hắn liên tục bắt lỗi và bắt chị múa lại”, tay cầm túi vẫn không kiềm được mà run rẩy.

“Những điều này là những điều chị luôn muốn giữ cho riêng mình, lần trước gọi em ra là vì nói cho em, do Thần Kiêu và em đột nhiên kết hôn, lúc đó chị rất bàng hoàng và bất lực… Chị… Chị không muốn mất hắn…”

“Nhưng lúc đó chị mới dạo đầu thôi mà em đã bỏ đi rồi, sau đó dù cho chị hẹn như thế nào, em cũng không chịu đồng ý. Vốn chị cũng đã từ bỏ việc kể ra những việc này rồi, chỉ mong rằng em có thể vô ưu vô lự mà hạnh phúc với cuộc sống hôn nhân của mình…”

Hàm Ý Vị Băng mỉm cười, “Chị có muốn em cảm ơn không?”

Hàm Ý Vị Hoa nhẹ lắc đầu, hớp một ngụm cà phê, rồi đặt ly xuống bàn.

“Chị cứ tưởng Thần Kiêu cũng vậy, nhưng sau khi kết hôn với em hắn vẫn đi tìm chị, bầu bạn chị, còn sai người kiếm tài nguyên cho chị có cơ hội vào giới giải trí… Vị Băng, chị từng giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn sa ngã rồi…”

Hàm Ý Vị Băng mặt tỉnh bơ, nhưng chỉ có cô biết bản thân đang thấy lạnh cỡ nào. Giống như… Giống như hơi ấm của cơ thể đột nhiên biến mất, mặc cho khí lạnh từ bên ngoài ngang nhiên xâm nhiễm vào xương cốt.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 28"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com