Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 34
“Bạc Thần Kiêu Bạc Thần Kiêu, lúc con sắp chết là hắn cứu con hay là dì cứu con? Suốt ngày chỉ biết vì tên đó mà khiến dì tức giận.”
“Là dì Diên, dì đừng tức nữa mà.”
Giữa người nọ và dì ruột, Hàm Ý Vị Băng khôn lanh lựa chọn cách giả vờ đáng thương để cho qua chuyện.
Triên Diên không nói, vứt cây súng bạc tùy thân của mình cho cháu gái, cười lạnh.
“Không muốn phải không? Muốn đổi điều kiện phải không?”
“Cầm nó lên và tự bắn vào khuỷu tay của mình đi.”
Hàm Ý Vị Băng cầm lấy báng súng, chỉ vào khuỷu tay trái của mình.
“Là tay trái phải không dì?”
Thấy cháu gái dám cầm súng lên, Triên Diên nhướng mày, tưởng rằng con bé đang giả vờ mạnh mẽ, vì thế nhướng mày gật đầu.
Súng này là loại súng tiêu thanh, lúc bắn sẽ không vang tiếng động. Triên Diên vừa gật đầu, dòng máu đỏ tươi liền từ đầu súng chảy tí tách xuống đất.
Thiếu nữ mặt xanh lè, nhưng vẫn chấp nhất nhìn về phía người phụ nữ đang nằm trên giường đệm.
Triên Diên thu cười, nhìn chằm chằm cô cháu gái bị lủng khuỷu tay nhưng vẫn không rên đau một tiếng của mình.
“Băng Băng, có đáng không?”
Dì ta lạnh nhạt hỏi.
Hàm Ý Vị Băng gật đầu, bây giờ thần kinh mới bắt đầu nhận lấy tín hiệu đau đớn truyền từ dưới tay, đau đến mức cô chảy nước mắt.
“Dì, anh ấy đáng để làm vậy, nhưng trước hết là người kêu con tự bắn tay là dì.”
Hàm Ý Vị Băng mỉm cười, trông có chút ngu đần.
“Dì sẽ không hại con.”
Triên Diên cười lạnh, “Xinh gái là xinh thật, ngu cũng là ngu thật.”
Dì ta rung chiếc chuông nhỏ trên bàn, lập tức có người hầu đi vào, yên lặng giúp Hàm Ý Vị Băng băng bó tay.
“Được thôi, muốn trả nợ, ở lại Alen hai năm cạnh dì đi.”
Triên Diên nhìn vũng máu đọng dưới sàn gạch, như đang suy nghĩ điều gì mà nói.
Hai năm cư trú tại Alen, Triên Diên trông coi kỹ càng thật sự, bảo vệ cô không một khe hở. Không những thuê gia sư về để dạy Hàm Ý Vị Băng theo kịp chương trình học, còn tự thân xuất mã giảng dạy cho Hàm Ý Vị Băng.
Không dịu dàng, cũng dễ thiếu kiên nhẫn, nhưng tình thương mà Triên Diên trao cho Hàm Ý Vị Băng, không khác gì người mẹ thứ hai.
Chỉ có một việc khác lạ duy nhất, là Triên Diên không cho phép cô liên hệ với bất cứ ai ở Prender, dù là Bạc Thần Kiêu cũng không được.
Hàm Ý Vị Băng ban đầu là kháng cự, nhưng nhiều lúc vô tình nhìn thấy cách Triên Diên nhìn cô thất thần, thiếu nữ mười sáu tuổi không hiểu sao cũng liền cam chịu.
Người dì này, rõ ràng cái gì cũng có trong tay, tình nhân cũng thay đổi theo đợt liên tục, nhưng lại cô đơn một cách kỳ cục.
Sau hai năm, Hàm Ý Vị Băng mười bảy tuổi, đủ tuổi trưởng thành của Prender, ngồi lên máy bay, quay trở về tổ quốc của mình.
Dưới sự giúp đỡ của các trợ lý Triên gia, cùng với dàn vệ sĩ khá giống với dì mình. Hàm Ý Vị Băng mang theo giấy tờ mà Triên Diên không biết lấy từ đâu ra, trực tiếp đẩy án kiện của mình lên thẳng tòa án trung tâm của thủ đô.
Trong quá trình này, cô không chủ động gặp ai cả, yên lặng về nước, yên lặng đưa đơn kiện.
Triên Diên bảo, Hàm Ý Nam và Mộng Mai tay chân rất sạch sẽ, cho nên chứng cứ của việc mưu sát Triên Du và cô đã bị lau mất, thứ duy nhất là dì có thể giúp được là lấy lại của hồi môn của mẹ cô.
Thủ đô là trung tâm của đất nước, án lớn thì ít mà án nhỏ thì nhiều, cục cưng xưa kia của Bạc Thần Kiêu vừa về nước sau hai năm ở nước ngoài liền nộp đơn kiện, nghe thôi cũng đủ mới lạ.
Người có tâm muốn coi thị phi rất nhiều, đơn kiện của Hàm Ý Vị Băng tuy nộp sau, nhưng bằng cách nào đó lại được đẩy lên đằng trước.
Vâng theo tác phong nhanh gọn của lãnh đạo tối cao, tức Bạc Đại Đế, hai ngày sau khi nộp đơn, Hàm Ý Vị Băng liền nhận được thư mời lên tòa xét xử.