Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 39
Ban quản lý thiết kế núp sau đài, nhìn một màn này, quả thực yêu thảm Bạc Thống Quân.
Có hắn, bọn họ váy gì cũng dám may, đảm bảo năm sau sẽ càng lố lăng hơn năm nay!
Hàm Ý Vị Băng bị nâng lên cao xoay một vòng, sau khi được đặt xuống đất còn có chút chưa đã thèm, muốn Bạc Thần Kiêu lại xoay thêm một vòng nữa, nhưng mà sợ bị người khác đánh giá là trẻ con.
Cuối cùng cũng chỉ có thể ôm lấy hắn.
Đang ôm, liền cảm thấy cổ tay lạnh lẽo.
Hàm Ý Vị Băng thả hắn ra, cúi đầu nhìn, thì ra năm nay là một chiếc vòng tay cùng màu với váy của cô.
“Thích không?”
Không quan hệ yêu hay không yêu, cô cảm thấy đa số giống đực đều sẽ quan tâm con cái có ưng ý với năng lực chu cấp của mình hay không, Bạc Thần Kiêu cũng như thế.
“Em thích lắm.”
Hàm Ý Vị Băng lại nhìn về phía hắn, nhón chân, tay đè vai hắn, ghé vào tai phải của hắn đè giọng nói.
“Năm nay anh chủ động được không, chúng ta cứ thay phiên nhé.”
Năm trước cô vô cùng vui mừng, liền nhịn không được mà chủ động hôn hắn. Sau này nghĩ lại cảm thấy có chút ngại ngùng, vì thế quyết định thương lượng với Bạc Thần Kiêu.
Hắn không trả lời, chỉ nâng tay đè lại gáy cô về phía mình, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đã được tô trang kỹ càng.
Hàm Ý Vị Băng không dám đáp trả, sợ gợi lên hứng thú của hắn, chỉ dám hé miệng cho hắn dễ vào hơn.
Một người ngẩng đầu nhón chân, một người cong lưng nghiêng đầu, nụ hôn này trang trọng lại quy củ, vừa đúng thời gian Bạc Thần Kiêu liền dứt hôn.
Quần chúng đầy kinh nghiệm vang lên tiếng vỗ tay vang dội, mặt ngoài đều tỏ vẻ hâm mộ và chúc mừng. Lam Hoài Ly mặc vest trắng, nhìn Hàm Ý Vị Băng chớp chớp mắt, hàm chứa ý trêu chọc, nhanh gọn đưa micro cho Bạc Thần Kiêu.
Hàm Ý Vị Băng giả vờ dùng tay sửa tóc, che dấu mà nhìn anh, nhẹ trợn trắng mắt.
Hông bỗng bị đột nhiên bóp chặt.
“Kỷ niệm lễ cưới của tôi và phu nhân rất trân trọng sự góp mặt của các vị, lễ đã dứt, các vị cứ tự nhiên.”
Bạc Thần Kiêu sắc mặt bình tĩnh, thản giọng phát biểu.
Cái gọi là phát biểu, là một câu cảm ơn liền xong việc.
Sau đó đỡ cô lên lầu, cùng thay bộ dạ phục khác trông đỡ trang trọng hơn để tiếp khách.
Trong lúc thay quần áo, Hàm Ý Vị Băng xảy ra chút vấn đề về tiêu hóa, vì thế sai người ra ngoài thông tri Bạc Thần Kiêu, còn bản thân thì vội đi tự giải quyết.
Sau khi xong xuôi, mặc một bộ váy dài ít họa tiết và đỡ nặng hơn bộ ban nãy rất nhiều, ra khỏi cửa phòng.
Thường Bạc Thần Kiêu thay đồ xong liền đứng ngoài đợi cô, lúc này lại không có ở đây.
Vậy ở đâu?
Kỷ niệm ngày cưới, không ở bên cô, hắn muốn ở đâu?
“Thống Quân đi đâu?”
Hàm Ý Vị Băng cười mỉm, hỏi người hầu gác cửa.
Người sau run lên, ánh mắt trốn tránh.
“Hắn không cho nói à? Không sao, tôi sẽ nói rằng tôi tự tìm ra hắn.”
Hàm Ý Vị Băng cố gắng phủ nhận suy đoán ở trong lòng.
“Tôi là người quản các cô, không phải Thống Quân.”
Người hầu gái, kết cục như thế nào, quả thật đa số phải tùy tâm trạng của Hàm Ý Vị Băng.
“Là…Là đi về… Về phía vườn hoa…”
Hàm Ý Vị Băng nắm chặt tay, gật đầu ý bảo đã biết, sau đó thả bước đi về phía người hầu đã chỉ.
Càng đi càng vắng người, hoa viên lúc tiếp khách là sẽ đóng lại, lúc này không có ai sẽ đi về phía bên này.