Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 46
Cùng với, ‘Băng Băng’.
“Không nặng lắm, giờ anh ra ngoài lấy hộp thuốc, thoa thuốc xong rồi anh giúp em lau mặt với băng bó, sau đó em đi ngủ, anh sẽ quay trở lại bên kia tiếp khách, cỡ khuya anh về.”
Hắn thẳng lưng, xoay người muốn đi lấy hộp sơ cứu đặt ở tủ phòng khách.
Từ đầu đến cuối, như không có việc gì xảy ra mà sắp xếp hành động của cả hai.
Từ đầu đến cuối, như một người chồng đang dặn dò người vợ không hiểu chuyện của mình.
“Bạc Thần Kiêu, em không giỡn, em muốn ly hôn.”
Hàm Ý Vị Băng buồn bã nhìn vòng bạc màu tím trên tay, nói rõ từng chữ.
Cô thấy được hắn dừng bước chân, nhưng không quay lại nhìn mình.
“Tôi không ly hôn, em chưa có con, chưa hoàn thành hợp đồng của chúng ta.”
Ngữ điệu của Bạc Thần Kiêu tự dưng mất đi vẻ mềm mại, như rằng sự dịu dàng ban nãy chỉ là ảo giác.
“Hợp đồng chỉ có hai chúng ta ký, muốn hủy bỏ cũng dễ dàng.”
Hàm Ý Vị Băng thầm cổ vũ bản thân, cố gắng nói ra cái nhìn của mình.
“Ly hôn, anh liền có thể danh chính ngôn thuận cưới người anh yêu, em cũng có thể có cơ hội gặp gỡ người khác, chúng ta đều sẽ có cuộc sống riêng và hạnh phúc.”
Hàm Ý Vị Băng rũ mi nói dối. Cô không có ý định sẽ tìm ai khác cả, chỉ muốn ở một mình như vậy suốt đời, trông chừng hắn.
Nhưng mà nói như vậy thì có vẻ cô rất thảm hại, cho nên đành bịa đặt rằng cô sẽ tìm người khác.
“Cuộc sống riêng? Hạnh phúc? Em muốn hạnh phúc với ai?”
Hắn cười lạnh.
“Tôi nói rồi, tôi không phải trò đùa của em, muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn.”
“Bạc Thần Kiêu, em không có coi anh là trò đùa, là em sai rồi, thật ra từ lâu em đã muốn một người chồng chỉ có em, sau đó sinh con đẻ cái cho hắn.”
Hàm Ý Vị Băng cắn môi, không hiểu vì sao hắn lại như vậy.
“Ban đầu em làm vậy với anh, là vì hoang tưởng rằng rồi từ từ anh sẽ trở về với em thôi, nhưng mà Thần Kiêu, đã hai năm rồi, anh muốn hành hạ hay trả thù em như thế nào cũng được…”
“Hôn nhân vốn dĩ phải được thành lập dựa trên hạnh phúc, chúng ta đừng dằn vặt nhau nữa, có được không?”
Từ khi ngồi ở trên xe, nhận ra sự ích kỷ của bản thân, Hàm Ý Vị Băng biết được, cuộc hôn nhân này cô nhất định phải từ bỏ.
“Sinh con… Em không thể sinh ra một đứa trẻ trong một gia đình mà cha mẹ nó có vấn đề với nhau được, đối với nó là không công bằng… Đối với đứa con của anh và Hàm Ý Vị Hoa, cũng không công bằng.”
“Lúc đó, anh sẽ để con của ai ngồi lên vị trí của anh? Đứa còn lại sẽ cảm thấy như thế nào?”
Hàm Ý Vị Băng mệt mỏi hỏi, đây là những thứ mà cô luôn thầm nghĩ đến. Đối với đứa con tương lai, cô mong nó đến, cũng mong nó không đến.
“Em là phu nhân đầu tiên, đương nhiên là con của em sẽ ngồi lên chiếc ghế này của tôi. Em sợ cái gì?”
Giọng Bạc Thần Kiêu có chút kỳ quái.
“Trước khi tôi chết, nó sẽ được tôi dạy dỗ sao cho đủ tư cách, và chỉ có mỗi nó mà thôi.”
“Tôi nuôi em sao, nó sẽ nuôi mẹ nó như vậy.”
Hàm Ý Vị Băng nghe vậy, nhịn không được bật cười.
“Làm Thống Quân mệt như vậy, em không cho con làm đâu.”
Cô chưa bao giờ muốn tài sản hay chức vị của Bạc Thần Kiêu, cái cô cần, là thiếu niên ngồi cạnh giường canh cô ngủ suốt cả một đêm.
“Cái em muốn cho nó là một gia đình toàn vẹn và một thơ ấu hạnh phúc, tiền em có thể tự làm rồi cho nó kế thừa, chức vị thì em sẽ để nó tự xông pha kiếm lấy, cái em muốn… Anh không thể cho được.”
Dứt lời, không gian liền trở nên yên tĩnh.