Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 50
Hắn vừa rời đi, cả hội trường như nhấn nút kíp nổ, ai cũng xì xào bàn tán về lời nói vừa nãy của hắn.
“Tuần trước vừa có đại thần dâng tấu bảo hắn chú ý việc kết hôn, hôm nay Thống Quân liền chuẩn bị thông báo việc gì đó quan trọng, là liên quan tới hôn nhân của hắn sao?”
Một vị phu nhân nào đó nhỏ giọng hỏi chuyện, bởi vì đứng gần Hàm Ý Vị Băng cho nên cô có thể nghe rõ được.
“Ai biết, nhưng có khả năng rất cao, cũng không biết là với tiểu thư nhà nào nữa.”
“Ồ, nhưng sao hắn không thông báo từ đầu luôn? Sao lại đợi cuối buổi như vậy, thật khiến người khác tim gan cồn cào mà.”
“Hâm mộ vị tiểu thư được hắn chọn thật sự, hâm mộ chết đi được…”
Tai nghe đủ loại đối thoại, thiếu nữ cảm nhận được, càng ngày càng có nhiều người nhìn về phía mình.
Xem ra… Hắn thật sự muốn đổi hôn ước, muốn cưới chị gái của cô.
Mời cô để làm gì? Là để trông thử xem cô chật vật và đáng buồn như thế nào sao?
Hàm Ý Vị Băng bặm môi, ngồi yên, đếm thời gian ở trong lòng.
Một lát sau, đứng dậy, đi về phía mà ban nãy Bạc Thần Kiêu rời đi.
Hành lang trải đầy binh lính, thiếu nữ bước rất nhanh, dựa vào trí nhớ của mình, leo lên hai tầng lầu, đi đến trước một cửa phòng quen thuộc.
Đây là phòng nghỉ tạm của Bạc Thần Kiêu.
Nhưng trước cửa lúc này lại không có ai canh giữ, hành lang lầu ba yên tĩnh như không có người.
Hàm Ý Vị Băng theo bản năng nhớ lại lời của Giang Vũ.
‘Hoài Ly bảo, nếu cần gì, thì cứ tìm hắn.’
Có lẽ là Lam Hoài Ly biết được hôm nay là ngày Bạc Thần Kiêu tuyên bố hôn ước, từ khi vào hội trường liền lo lắng xoay mắt tìm Hàm Ý Vị Băng.
Cô lựa một góc ít người, là vì không muốn ai chú ý.
Không muốn ai chú ý đến, khẩu hình của cô khi nhìn Lam Hoài Ly.
Là hai chữ ‘giúp em’ và ‘rời xa’.
Hai người từ nhỏ đã trốn Bạc Thần Kiêu mà giao kèo thông điệp với nhau, đa số là anh giúp cô trốn làm bài tập, hoặc là cô kéo sự chú ý của Bạc Thần Kiêu về phía mình, để Lam Hoài Ly có thể trốn tập luyện mà đi chơi.
Lúc nãy, trong lúc Bạc Thần Kiêu đang phát biểu, hai người như những năm trước, đơn giản vài ba chữ liền hiểu ý.
Anh thật sự tranh thủ cho cô một khoảng thời gian ngắn, lúc mà trước cửa Bạc Thần Kiêu không có ai trông chừng.
Cùng với, một cánh cửa không khóa lại.
Hàm Ý Vị Băng nhấp môi, nhẹ nhàng mở cửa, bước vào trong, sau đó khép kín lại.
Lại không ngờ được, lúc cửa vừa kín, nó liền vang lên một tiếng “cạch” để thể hiện sự đã đóng lại của nó.
Hàm Ý Vị Băng ngừng thở.
Ba giây sau, căn phòng vẫn yên tĩnh, người trong phòng như không nghe được tiếng vang do cô gây ra.
Thiếu nữ tháo giày, chân trần bước lên sàn, chậm từng bước một đi vào bên trong, thở nhẹ lại, cố gắng không phát tiếng.
Xuyên qua phòng khách, quen cửa quen nẻo rẽ vào một căn phòng hờ khép cửa, cô nhẹ đẩy, liền thấy được Bạc Thần Kiêu đang nằm ngủ trên giường.
Vào trong phòng, Hàm Ý Vị Băng yên lặng lại gần giường, ngắm nhìn khuôn mặt của người trong lòng.
Có lẽ hắn thật sự rất mệt mỏi, ban nãy chỉ nói một hai câu liền lên phòng chợp mắt. Lúc này có lẽ là đang say giấc, hơi thở đều đều.
Bạc Thần Kiêu ngủ trong tư thế một tay đặt trên mắt, một tay thả lỏng đặt lên giường, nghiêng đầu về phía tường.
Quân phục đã được cởi ra, chỉ mặc một lớp áo sơ mi mỏng ở bên ngoài, chỉ cài vài nút dưới, lỏng lẻo, không che được phần ngực lực lưỡng.