Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 54
“Em sao vậy?”
Bạc Thần Kiêu cuối cùng cũng bị động tĩnh dữ dội này đánh thức, híp mắt nhìn cô, tay theo thói quen trượt lên chỗ eo, kéo cô về phía mình.
Cô biết, hắn thích ngủ khi da thịt của cả hai dán sát nhau, nhiều lúc cô thấy khó chịu muốn nhích ra ngoài, hắn liền sẽ kéo cô lại. Trong lúc ngủ Hàm Ý Vị Băng cũng quậy thật sự, dẫn đến hình thành quán tính kéo cô lại của Bạc Thần Kiêu
Nhưng đó chỉ là trong lúc ngủ mà thôi, một khi hắn tỉnh dậy, thói quen này sẽ biến mất, muốn tránh xa cô còn không kịp.
Lúc này, Bạc Thần Kiêu có vẻ như chưa tỉnh ngủ hẳn, nhìn hắn đè eo cô về lại chỗ cũ là biết.
“Buông em ra, chúng ta sắp ly hôn rồi, không nên thân mật ôm ấp như thế nữa.”
Hàm Ý Vị Băng nhỏ giọng nói, cự không lại lực tay của hắn, chỉ có thể cách lớp áo ngủ, dùng hai bàn tay chống đẩy cơ ngực lực lưỡng đang ngày càng dán sát lại gần mình.
Vừa dứt lời, cánh tay đặt trên mông cô trở nên cứng đờ.
Không khí yên lặng vài giây.
Đôi tròng tử đen khóa chặt cô, Bạc Thần Kiêu lạnh lùng nhấp môi.
Tim Hàm Ý Vị Băng đập nhanh, không dám mắt đối mắt với ánh nhìn đáng sợ này, vội cúi đầu.
Nhưng tay vẫn dùng sức, muốn đẩy hắn ra.
Mười phần kháng cự.
“Hàm Ý Vị Băng, chúng ta chưa ly hôn. Tôi là Thống Quân, cô bây giờ vẫn là phu nhân của tôi. Cô lấy lập trường nào mà đẩy tôi ra?”
Giọng nói lúc vừa tỉnh dậy của Bạc Thần Kiêu lúc nào cũng gợi cảm kỳ cục.
Tay vẫn không chịu thả eo cô ra.
Hàm Ý Vị Băng rũ mi, nhận thấy được sự thay đổi ngôi xưng từ “em” thành “cô của hắn.
Sự dịu dàng tối hôm qua của hắn quả nhiên là vì vừa vặn thấy được bộ dáng thảm hại của cô, cho nên sinh lòng thương hại.
Nhất thời mà thôi.
“Lập trường của em, là ba tháng sau chắc chắn sẽ ly hôn với anh.”
Cô không đẩy nữa, mà là dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình mò lên mấy ngón tay thô dài của hắn, cố sức muốn gỡ chúng nó ra.
“Em không muốn thân mật với chồng cũ tương lai quá mức, mong anh hiểu cho.”
Ngón tay Hàm Ý Vị Băng trắng bệch vì dùng sức, nhưng vẫn không thể gỡ tay Bạc Thần Kiêu ra.
Nhưng cô cứ như đang so đấu với ai vậy, dù biết không thể gỡ được, vẫn nhấp môi, tiếp tục động tác của mình.
Mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng đã vì hai từ “chồng cũ” mà đau quặn cả lên.
Vì quá tập trung, cho nên Hàm Ý Vị Băng không để ý đến phản ứng của Bạc Thần Kiêu như thế nào sau khi cô nói những lời này.
Cảnh vật xung quanh biến đổi, cô chưa kịp phản ứng lại, Bạc Thần Kiêu đã cong lưng, từ trên cao nhìn xuống.
“Bạc phu nhân.”
Mặt hắn không có biểu tình, đôi tròng tử chứa đầy sát khí.
“Tôi cấm em gọi tôi là ‘chồng cũ’.”
“Tôi cấm em gọi tôi là ‘chồng cũ’.”
Hắn cười lạnh, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Nếu muốn ly hôn vào ba tháng sau, tốt nhất đừng để tôi phải tức giận.”
Hàm Ý Vị Băng nín thở, sợ hãi nhìn Bạc Thần Kiêu, trông thấy sát ý trong mắt hắn, tủi thân và oan ức như muốn căng vỡ lồng ngực cô.
“Anh không thể đổi ý, đêm qua anh đã hứa với em rồi.”
Cô nhịn không được, phản bác lại hắn.
Dứt lời, căn phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp của Hàm Ý Vị Băng.
Bạc Thần Kiêu không đáp, nhưng cô nhạy bén cảm nhận được, cơn phẫn nộ đạt đỉnh của hắn khi cô nói ra câu này.
Bản năng cầu sinh của kẻ yếu thế hơn bỗng dưng phát huy, Hàm Ý Vị Băng càng lúc càng lo sợ. Đầu óc như bị tắc nghẽn, rõ là ngửi được mùi nguy hiểm, nhưng đầu lại nghĩ không ra được giải pháp nào khác.
Giây phút gay cấn, cô theo bản năng hô to, “Chồng!”
Không khí đang căng thẳng như sắp nổ tung, nhưng sau khi cô nói ra từ này, như là bị lủng hơi, dần dần trở về sự bình tĩnh lúc ban đầu.
“Chuyện gì?”
Bạc Thần Kiêu hỏi cô, mày nhíu lại, như là phiền việc bị cô gọi.
Không hiểu sao lúc hắn nhíu mày, lại trông ít đáng sợ hơn lúc không cảm xúc như ban nãy rất nhiều.
Hàm Ý Vị Băng rụt cổ, nghiêng đầu, không nhìn Bạc Thần Kiêu.
Cô rất chán nản, không muốn giao tiếp với con người vô lý này.