NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 58

  1. Home
  2. Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn
  3. Chương 58
Prev
Next

Mà Thẩm Ôn Hi… Đều có.

Lúc cậu đọc lời thoại của nam chính, ngọt ngào, mờ ám đến mức nhân viên công tác nữ ở trong phòng nhịn không được đỏ mặt. Mọi động tác, thần thái như nam chính từ trong truyện bước ra vậy.

Hàm Ý Vị Băng hơi thở dốc, cố nén cảm giác kích động khi tìm được một người có thể hiểu và biểu hiện nhân vật của mình tốt như vậy xuống, mỉm cười nói.

“Rất tốt, cảm ơn cậu.”

Tần Tư Vy ngoài ý muốn mà nhìn cô tác giả khó tính nhà mình.

Thẩm Ôn Hi lúc này mới nâng mi, không nhìn thì thôi, lúc nhìn thì không ngần ngại nhìn thẳng Hàm Ý Vị Băng.

Đôi mắt màu bạch kim như chứa hơi nước, chỉ là nhìn thôi. Ngại ngùng, vui mừng, ngưỡng mộ như hóa thành thực chất, như vô số cái móc vô hình, lớn mật cuốn lấy tầm mắt của cô.

Hàm Ý Vị Băng nhịn không được, nhìn sang chỗ khác.

Thiện tai, cô đã là phụ nữ có chồng, dù sắp là chồng cũ vào ba tháng sau.

Bởi vì trong lòng đã có Bạc Thần Kiêu, lúc bị ánh mắt của Thẩm Ôn Hi nhìn, cảm giác của cô chỉ đơn giản là bị sự lớn mật bày tỏ này dọa sợ.

Như là nhận ra sự đường đột của mình, Thẩm Ôn Hi vội thu mắt, mỉm cười nói, “Cảm ơn chị Herin.”

Sau đó cúi đầu chào hỏi, rồi đi ra ngoài, không nán lại thêm giây nào.

Vô hình trung, Hàm Ý Vị Băng bỏ thêm vài điểm hảo cảm cho cậu.

Đạo diễn Trần Mục và Tần Tư Vy tuy không nói, nhưng như đã biết được nam chính đã được chọn xong rồi, quá trình còn lại hai người không hẹn mà cùng nhau tỉ mỉ lựa chọn các vai còn lại.

Đối với những người lựa chọn nam chính để thử vai, diễn ổn là có, nhưng xuất sắc như Thẩm Ôn Hi lại không.

Không có một người.

Tới sẫm tối, công việc mới coi như miễn cưỡng kết thúc. Trong lúc đó Hàm Ý Vị Băng ăn cơm hộp với mọi người, dễ chịu và thân thiện đến mức không ai nhận ra đường nét của cô có hơi giống vị Bạc phu nhân kia.

Tan tầm, Tần Tư Vy đưa Hàm Ý Vị Băng đến trước cửa tòa nhà. Cô nàng định đợi cô bắt xe xong thì mới rời đi, nhưng trong lúc đó lại có cuộc gọi liên quan đến công việc.

Cuối cùng Tần Tư Vy cũng chỉ có thể xin lỗi, sau khi xác nhận Hàm Ý Vị Băng cảm thấy không sao, liền rời đi trước.

Cô cảm giác, hình như ai cũng bận rộn, chỉ có cô là rảnh rỗi thôi.

Giờ cao điểm, Hàm Ý Vị Băng có chút sợ dòng xe vội vã. Vì thế ngồi đợi trong sảnh, đợi bớt người mới ra bắt xe.

“Chị Herin, em có thể nói chuyện riêng với chị một lát không?”

Người vốn nên đã rời đi từ rất lâu bây giờ lại xuất hiện, Thẩm Ôn Hi mỉm cười nói, ngồi xuống ghế, tinh tế giữ một khoảng cách an toàn giữa người lạ với nhau với Hàm Ý Vị Băng.

Sự tự tiện ngồi trên ghế này khiến cô theo bản năng có chút phản cảm, nhưng chợt nhớ ra bây giờ mình lại không phải Bạc phu nhân, người ta không có trách nhiệm phải cung kính giữ lễ với mình.

Cùng với chút hảo cảm trước đó, lại nhìn sự tinh ý và khoảng cách ngồi đầy tế nhị, Hàm Ý Vị Băng gật đầu, nói.

“Có thể, có chuyện gì sao?”

Trước đó cũng có người thấy được cô, nhưng ai cũng có vẻ ngại, không dám chủ động lên bắt chuyện. Một phần là do thái độ của cô quá khó gần.

Thẩm Ôn Hi là người đầu tiên dám bắt chuyện.

“Chị có thể cho em thông tin liên lạc được không?”

Thấy đôi mày hơi nhíu lại của Hàm Ý Vị Băng, cậu ta mỉm cười nói tiếp.

“Thật ra em đã hâm mộ chị từ rất lâu, từ bộ đầu tiên, từ lần đầu khi em đọc được câu văn của chị… Nhưng bây giờ em mới có cơ hội được thử vai, có chút suy nghĩ về nhân vật nam chính này em muốn được thỉnh giáo chị.”

“… Những nhân vật trước, em cũng có đôi chút thắc mắc.”

Thẩm Ôn Hi đã nói đến đây, lí do cũng chính đáng, khiến Hàm Ý Vị Băng rất chần chờ.

Cô chưa kịp nói gì, người bên cạnh đã buồn bã nói:

“Hoàn cảnh nhà em có chút khó khăn… Nhân vật này nếu em có được, nhất định sẽ là một cơ hội để mẹ em bớt vất vả… Chị Herin, em là thật tâm muốn có được nhân vật này, chị có thể cho em cách liên lạc được không?”

Thiếu niên kiêu ngạo giờ phút này như trút xuống hết tự tôn, nói ra khốn cảnh của mình, khẩn cầu Hàm Ý Vị Băng.

Lúc này cô mới để ý, chất liệu quần áo của Thẩm Ôn Hi rất rẻ tiền, nhãn hiệu… Cô không biết được, rất xa lạ.

Có thể là vì quá thấp kém cho nên cô không biết được chăng?

Lúc cô quan sát, cậu ta cũng đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt cực kỳ tương tự lúc ban nãy ở trong phòng.

Hàm Ý Vị Băng cảm thấy có thứ gì đó kỳ quái, nhưng thái độ của Thẩm Ôn Hi rất thành khẩn, khiến cô tự cho rằng mình nghĩ nhiều.

Hoàn cảnh khó khăn, thật sự có thể bồi dưỡng ra khí chất kiêu ngạo đó sao?

Cố nén sự không khỏe, cô mỉm cười nói, “Lần sau đi, nếu em thật sự được tuyển vào, tới lúc đó chị sẽ chủ động tìm em để trao đổi.”

Sau đó gật đầu, đứng dậy rời đi.

Khó khăn hay không, nhân vật trong phim của cô, trước sau đều phải dựa thực lực để có được.

Cô ưng Thẩm Ôn Hi, nhưng còn phải hỏi ý kiến đạo diễn.

Ra ban công đứng hóng gió, lúc này, điện thoại vang lên tiếng chuông.

Cô theo bản năng lấy nó ra khỏi túi, bắt máy.

“Hoài Ly, anh có việc gì à?”

Từ đầu dây bên kia, Lam Hoài Ly buồn rầu nói với cô: “Vị Băng, đang ở tòa nhà số 2 phải không?”

Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác, “Sao anh biết?”

“Xuống dưới đi, Thống Quân ở trong xe đợi em nãy giờ đấy.”

Giọng Lam Hoài Ly không che giấu được vẻ sung sướng khi thấy đứa em hàng xóm gặp nạn.

“Cô bé ngốc nghếch, em ăn gan hùm ở đâu mà dám chặn số Thống Quân chứ? May lúc đó anh trốn đi được ha ha.”

Lam Hoài Ly như là nhận thấy được sự lố lăng của mình, ngưng cười, nghiêm túc răn giọng nói.

“Xuống lẹ đi, bằng không coi chừng càng thảm đấy.”

Hàm Ý Vị Băng không ngờ rằng, việc cô chặn số hắn lại bị biết nhanh như vậy. Bạc Thần Kiêu lại không thích nhắn tin hay gọi điện cho cô, sao lại biết nhanh như vậy?

Mà còn… Tức giận ư?

Bước vào chiếc xe màu đen nổi bần bật đậu ở ven đường, Hàm Ý Vị Băng thầm may mắn hôm nay Bạc Thần Kiêu không có dùng xe quân đội đến đây, chỉ dùng xe nhãn hiệu.

Bằng không, không cần đợi ba tháng sau, cô cảm thấy tuần này là có thể ly hôn được rồi.

Đóng cửa xe, tấm chắn ngăn cách giữa ghế trước và ghế sau đã thả xuống lúc nào không hay.

Nhìn Bạc Thần Kiêu mặc quân phục, cúi đầu xem sớ như không nhận ra cô đã vào xe.

Hàm Ý Vị Băng xoắn tay, nhấp môi, không nói gì.

Là Lam Hoài Ly kêu cô xuống, chứng tỏ hắn muốn tới tìm cô, nhưng tại sao lại không nói lời nào vậy?

Ngàn điều vạn điều muốn hỏi hắn, có khỏe không? Dạo này có chịu ăn cơm không? Công việc có bận rộn không?

Nhưng mà nghĩ lại, cuối cùng chỉ biết im lặng.

Sự huyên náo của thế giới ngoài kia bị chặn lại ngoài cửa xe, tấm chắn cũng có tác dụng cách âm, giờ phút này giữa không gian kín chỉ còn lại tiếng nến đốt kêu ‘lách tách’.

Như là qua một thế kỷ.

“Em cãi lời tôi, không mang theo đội hình bảo vệ mà đi ra ngoài một mình.”

Bạc Thần Kiêu thản giọng, vừa đặt hồ sơ vào tủ vừa nói.

Giọng điệu không phập phồng, như đang trần thuật, nhưng lại khiến cô giựt mình hơn cả lúc hắn hỏi thẳng cô.

“Em… Em có công việc riêng…”

Hàm Ý Vị Băng ấp úng nói.

Tiếng giấy sột soạt là câu trả lời đáp lại cô, hắn không nói một lời, khiến cô rất thấp thỏm.

“Công việc của em, là ở sau lưng chồng mình, ngồi cạnh thằng con trai khác sao?”

Bạc Thần Kiêu cười lạnh, đặt điện thoại của hắn lên chỗ ghế gần cô.

“Em lén lút đi ra ngoài, tôi lo lắng cho người đi theo bảo vệ, ai ngờ lại chụp được một hình ảnh thú vị như vậy.

Hàm Ý Vị Băng cầm lấy điện thoại, trên màn hình là bức ảnh ghi lại cảnh tượng cô ngồi trên sô pha ở đầu này, Thẩm Ôn Hi ngồi cách đó không xa. Góc độ chụp có chút tinh vi, thấy rõ được ánh mắt của cậu ta nhìn cô.

Như một cậu thiếu niên đang nhìn người trong lòng.

Hắn hiểu lầm cũng đúng.

Chỉ là cô có chút ngơ ngác, không ngờ hắn lại quan tâm cô như vậy.

“Em không có, em là làm việc khác.”

Tim mềm nhũn, theo bản năng giải thích.

“Ừ, làm việc khác, sau đó thuận tiện tiếp xúc với thằng nhãi ranh kia.”

Hắn âm dương quái khí nói, như rằng không nhắc tới Thẩm Ôn Hi là không chịu được, một câu hai câu đều có sự xuất hiện của cậu ta.

Hàm Ý Vị Băng hơi nhíu mày, “Không có mà, em thật là có việc khác.”

Bạc Thần Kiêu ở bên cạnh đang nhìn cô, Hàm Ý Vị Băng vừa nhíu mày, một tiếng cười khẩy đầy châm chọc liền vang lên.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 58"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com