NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 59

  1. Home
  2. Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn
  3. Chương 59
Prev
Next

“Sao vậy? Không kiên nhẫn? Em vì người khác mà nhíu mày với tôi sao?”

Hàm Ý Vị Băng nghe xong, lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Người này như vừa ăn thuốc nổ, cô làm gì cũng bắt bẻ cho được. Trước khi hắn bình tĩnh lại, cô sẽ cố gắng né càng xa càng tốt.

Hàm Ý Vị Băng cảm thấy… Bạc Thần Kiêu quả thật càng ngày càng không nói lý, hắn có Hàm Ý Vị Hoa được, nhưng lúc cô nói chuyện với người khác thì lại như vậy.

Đó là chưa kể, chỉ là nói chuyện bình thường thôi, vào miệng hắn như thể là cô và Thẩm Ôn Hi đã yêu nhau say đắm sau lưng hắn vậy.

Hàm Ý Vị Băng vẫn nhớ quyền ly hôn là nằm trong tay Bạc Thần Kiêu, cho nên lúc này dù không thích, cô cũng không nói ra, tránh cãi vã không đáng có.

Có chút cảm thấy không công bằng với khó hiểu, hai người họ sắp ly hôn, hắn cần gì phải thái độ tới mức này?

Vì thế hắn vừa dứt lời, thùng xe liền trở nên im lặng.

Lại là tiếng nến ‘lách tách’ vang lên.

Hàm Ý Vị Băng ngắm nhìn khung cảnh đang chạy ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ không biết tài xế đang lái xe đi đâu.

Bỗng, cảnh vật trước mắt đảo lộn, cần cổ bị thứ gì đó ướt nóng ngậm lấy.

Cô ngơ mặt một hồi, mới nhận ra là Bạc Thần Kiêu dùng một tay nâng mông cô lên, đặt lên đùi hắn.

Cái đầu đang lúc nhúc ở cổ cô lúc này cũng là của hắn.

Da thịt ít có ai chạm vào nay nằm trong khoang miệng ẩm ướt, bị liếm không chừa một tấc thịt. Bạc Thần Kiêu nóng vội kỳ cục, ****, ***, rồi lại quá đáng mà cắn cổ cô.

Nhận thấy được có thứ gì đó đang đỉnh đùi trong của mình, đà gặm cắn trên cổ ngày càng mạnh, có một bàn tay nóng rực từ dưới eo mò lên, nắm lấy một bên bồng đào, đầy kỹ xảo mà xoa bóp.

Không cần nghĩ cũng biết người này đang định làm cái gì.

Bạc Thần Kiêu nắm rất rõ điểm mẫn cảm của cô, hành động của hắn lúc này thể hiện một mục đích rất rõ ràng.

Hàm Ý Vị Băng mặt tái nhợt, dù cho phía dưới bắt đầu ướt át, nhưng cô vẫn dùng tay đẩy đầu hắn ra, tay còn lại cố sức ngăn cản bàn tay to muốn cởi nút áo của cô.

“Anh… Đừng làm vậy…”

Bàn tay nhỏ xinh run rẩy đáp lên cánh tay thô to, dùng lực không đáng là bao với người trước mắt, nhưng ý cự tuyệt lại rất rõ ràng.

Cô không ngờ lần đầu tiên Bạc Thần Kiêu chủ động cầu hoan, lại là vào lúc sau khi bọn họ đã bàn bạc việc ly hôn.

Trước đó đều là do cô quyến rũ hắn trước, hắn mới chịu cởi quần áo.

Hàm Ý Vị Băng từng rất nhiều lần mong hắn yêu cô, mong hắn chủ động một lần, nhưng lại chưa bao giờ ngờ được lại là lúc này đây.

Bạc Thần Kiêu rũ mắt, nhìn cô gái biểu tình sợ hãi đang ngồi ở trong lòng ngực mình, tơ máu trong mắt ngày càng dày đặc.

“Sợ? Sao? Tìm được mục tiêu mới rồi cho nên sợ tôi làm bẩn trong sạch của cô à?”

Hắn châm chọc nói, hô hấp thô nặng, ngón tay mơn trớn trên đùi cô.

Vốn không muốn giải thích, nhưng nhìn thần sắc mệt mỏi như thể chưa ngủ mấy ngày của hắn, ngực Hàm Ý Vị Băng đau đớn, cô mím môi, nói, “Em không có.”

“Bạn đó chỉ là một diễn viên mà thôi, chúng em chỉ là người lạ.”

Bàn tay đang nắm mông cô bóp chặt, Bạc Thần Kiêu cười lạnh, “Người lạ? Lạ đến nỗi em liên tục bốn ngày không đi tìm tôi, đến nỗi em phải chặn số tôi, phải đi một mình, phải giả dạng để gặp nó à?”

Cô há hốc miệng, muốn giải thích việc cô không đi tìm hắn và chặn số điện thoại là vì cô muốn tập dứt tình cảm của mình, nhưng ngại mất mặt, nên không nói.

Việc đi một mình và đổi bề ngoài cũng muốn nói, nhưng mà sợ hắn biết việc cô viết truyện, cho nên cũng không giải thích.

Lại không ngờ chỉ vì hai việc này xảy ra sát nhau, Bạc Thần Kiêu liền suy diễn thành việc cô vì muốn gặp người khác mà chặn số hắn rồi thay đổi ngoại hình, lén đi một mình.

Trí tưởng tượng này cô quả thật bái phục sát đất.

Không đáp, chỉ đơn giản là giãy giụa, muốn rời khỏi đùi của hắn.

Sắp ly hôn, ôm ấp như vậy còn ra thể thống gì.

Lại không ngờ, càng bị ấn chặt lại chỗ cũ.

“Sao? Sợ người ta nhận ra em là vợ tôi nên không dám thích em à?”

Bạc Thần Kiêu như là người chồng bắt gặp người vợ ngoại tình, hung ác nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi.

“Hàm Ý Vị Băng, em nghĩ tôi không dám làm gì tình nhân của em à?”

Cô nhìn hắn, nhấp môi hỏi, “Anh muốn làm gì?”

“Hắn dám nhìn phu nhân của tôi bằng ánh mắt ghê tởm như vậy, đương nhiên phải móc đôi mắt đê tiện đó ra, phải không?”

Người đàn ông cúi đầu, ghé vào cạnh tai cô, kể tội của Thẩm Ôn Hi.

“Chân hắn dám đi lại gần em, không tôn kính Bạc phu nhân, theo luật, là phải đánh gãy cả hai chân.”

Hàm Ý Vị Băng thấy hắn còn định nói tiếp, ngả lưng, tay giữ vai hắn, mắt đối mắt với vị Thống Quân trọng quy củ này.

“Anh từ từ thôi, em giả trang đi ra ngoài, sao người ta biết em là ai mà tôn kính chứ?”

Hắn coi trọng quy tắc chuẩn mực, nhưng lần này nếu làm vậy với Thẩm Ôn Hi thì quả thật ngang ngược.

Thấy Bạc Thần Kiêu híp mắt, môi mở ra như muốn nói gì đó, Hàm Ý Vị Băng vội chặn giọng hắn, “Em xin lỗi, em không nên một mình đi ra ngoài như thế.”

Đối phó Bạc Thống Quân phiên bản đang tức giận, dù là lúc mười lăm tuổi hay hai mươi tuổi, Hàm Ý Vị Băng đều có kinh nghiệm.

Thuận theo hắn là được.

Quả nhiên, lực đạo của tay đang đặt trên eo cô nhẹ đi rất nhiều.

Bạc Thần Kiêu vuốt tóc mai của cô, vén ra sau chiếc tai nhỏ nhắn. Ngón tay cái theo đường xương sụn chỗ tai, nhẹ xoa nắn, đặc biệt thích dừng lại ở chỗ tai đã xỏ nhưng lại không đeo gì của cô.

“Em và bạn đó thật sự chỉ mới quen biết ngày hôm nay!” – Cô nhịn không được, cố biện minh thêm một câu.

Hắn không nói lời nào, Hàm Ý Vị Băng cũng mặc kệ, nghiêng đầu, tùy hắn muốn làm gì thì làm.

“Nếu em muốn hủy hình phạt của tên đó, thì phải hứa với tôi, sau này không được đi đâu một mình.”

Hàm Ý Vị Băng đáng thương gật đầu, cảm thấy biến loạn lần này quả nhiên vô cùng nghiêm trọng.

Thấy vai Bạc Thần Kiêu thả lỏng, tay chỉ đặt nhẹ trên eo cô. Hàm Ý Vị Băng tưởng rằng xong xuôi rồi.

Giãy giụa muốn xuống đùi hắn, ai ngờ chưa được vài giây, lại lần nữa bị đè lại.

“Hôm nay coi như lỡ, sau này cũng đừng đi ra ngoài nữa. Muốn viết thì viết ở nhà,qua mạng thôi, đừng đi ra ngoài.”

Hàm Ý Vị Băng giựt mình, bàn tay vô thức nắm chặt cánh tay hắn.

“Anh biết em làm nghề này từ khi nào?”

Cô rũ mi, nhận thấy mình dùng lực hơi lớn, vì thế dùng lòng bàn tay xoa nhẹ vết cào của mình.

Sợ hắn đau.

“Em nghĩ trong cái Prender này có gì giấu được tôi?”

Bạc Thần Kiêu cười nhẹ, như một vị vua của các loài thú, ưu nhã lại lười biếng để cho phối ngẫu thấy được sức mạnh của mình.

Có chút giống, khổng tước xòe đuôi.

“Lại không phải nghề gì quan trọng, tiền em kiếm ra còn chưa bằng bộ quần áo em đang mặc, ra ngoài làm gì cho nguy hiểm.”

Chần chờ một lát.

“Tiền tôi cho em lại xài không hết, để người ta biết vợ tôi phải tự đi làm kiếm tiền, tôi còn mặt mũi hay không?”

Bạc Thần Kiêu vỗ vỗ mông Hàm Ý Vị Băng, ý bảo cô chú ý hắn.

“Tí về, gỡ chặn số tôi ra.”

Nói xong, tay còn vuốt vuốt lưng của cô, như chủ nhân đang dỗ bé mèo con không nghe lời của mình.

Hôm nay hắn nói nhiều một cách lạ thường.

Nhưng lại không để ý, vợ mình đã im lặng một hồi lâu.

Hắn hiển nhiên không tự nhận ra tư thế này có gì không đúng. Lúc xác nhận cô không còn gì để nói, liền để nguyên một Bạc phu nhân trên đùi mình, thẳng lưng, cầm lại tập sớ ban nãy để xem.

Lại là tiếng nến ‘lách tách’.

Không gian yên tĩnh Bạc Thần Kiêu một tay đỡ eo của cô, một tay cầm sớ, đọc chăm chú.

Trước khi quyết định ly hôn, đây là thứ cô muốn mãi mà không được.

Lại không ngờ, lúc sắp chia xa, bọn họ lại có thể thân mật như thể quay trở về những năm tháng vô tư lúc đó.

“Hôm nay có một đợt tơ lụa tiến cống, tí về tôi sai người đưa qua cho em chọn.”

Bạc Thần Kiêu lười nhác nói, không còn vẻ tức giận như ban đầu nữa.

“Ngoài tơ lụa, còn có rất nhiều thứ khác, tôi đều cho được, em cứ xài thôi.”

“Đừng ra ngoài nữa, người ta nhìn lại tưởng tôi khắt khe em.”

Nhưng mà đáp trả hắn, lại là tiếng nói buồn bã của Hàm Ý Vị Băng.

“Mặt mũi của anh, để Hàm Ý Vị Hoa giữ đi.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 59"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com