NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 62

  1. Home
  2. Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn
  3. Chương 62
Prev
Next

Cơ hội này sao không phải là của bọn họ? Thật là ghen con mẹ nó tị mà.

Cái gọi là quân doanh náo loạn của Lam Hoài Ly, thật ra là các vị tướng cấp cao điên máu, hẹn nhau ra đánh nhau để giải tỏa. Hoàn toàn khác với ‘náo loạn’ trong ‘náo loạn vì lo lắng cho Thống Quân’ như Hàm Ý Vị Băng tưởng tượng.

Trong lòng họ, Đại Đế chẳng qua là ngủ một giấc thôi, hắn mạnh như vậy, muốn có việc gì cũng khó. Cho nên ai cũng không lo lắng.

Độc tính đã được nhận dạng, cũng bình thường thôi, ngủ một giấc dậy là ổn thỏa ngay.

Nhưng mà… Bạc phu nhân có lẽ không biết được chồng của ngài ấy mạnh đến mức nào. Nhìn dáng vẻ hoảng sợ lo lắng, chạy vội vào tìm chồng của phu nhân…

Từ các Vệ Đội đang canh gác, cho đến các vị quân y đang nhàn nhã tám chuyện, không hẹn mà cùng cảm thấy răng đau nhức.

Đến mức như vậy sao?

Hàm Ý Vị Băng không có tâm trạng để ý đến biểu tình của những người xung quanh. Cô dừng lại trước cửa phòng của Bạc Thần Kiêu, dừng lại, đợi hơi thở gấp gáp dần bình tĩnh trở lại, mới run tay bỏ vân tay lên máy quyết.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc cánh cửa tự động mở ra, đến lúc nhìn thấy máu tươi nhuộm đỏ băng vải chỗ bả vai của Bạc Thần Kiêu, cùng với đôi môi tái nhợt đang nhấp lại kia, Hàm Ý Vị Băng vẫn nhịn không được mà chảy nước mắt.

Đóng cửa lại, tới gần giường bệnh, ngồi lên chiếc ghế đã được đặt sẵn từ khi nào không hay. Cô cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn mất khống chế, vươn tay, nhẹ sờ mặt hắn.

“Em xin lỗi.”

Nhìn khuôn mặt của người chiếm lấy trái tim mình, cô nhẹ giọng lẩm bẩm.

Trên đường tới đây, không ngừng một lần Hàm Ý Vị Băng tự trách bản thân.

Nếu như hôm đó cô không giận dỗi, nếu như hôm đó cô không nằng nặc đòi ly hôn mà tuân thủ ước định ba tháng của bọn họ, nếu như hắn không vì cô mà làm việc ngày đêm để rảnh được một ngày để ly hôn với cô, có phải…

Có phải Bạc Thần Kiêu sẽ không vì mất ngủ mà phản ứng chậm chạp, sẽ lập tức né tránh thích khách, sẽ không bị thương đến mức hôn mê như bây giờ không?

Cho nên, cô muốn nói tiếng xin lỗi này.

Biết hắn không nghe được, Hàm Ý Vị Băng lại sợ nước mắt làm nhiễm trùng vết thương của hắn, cẩn thận cầm lấy tô cháo được Lam Hoài Ly đặt sẵn ở trên kệ.

Khói bốc lên nghi ngút, Hàm Ý Vị Băng múc một muỗng cháo, thổi nguội. Sau đó nhìn Bạc Thần Kiêu, nhíu mày trầm tư.

Hình như… Cô không biết chăm sóc bệnh nhân.

Cũng không biết, đút cháo cho người đang hôn mê.

Hơn nữa, Lam Hoài Ly cũng nói, khớp hàm của chồng cô cắn rất chặt, không ai đút được đồ ăn cho hắn hết.

Anh bảo, cô hãy nghĩ cách.

Hàm Ý Vị Băng dùng đầu nhỏ dùng sức nghĩ, một hồi lâu sau, cô đặt muỗng cháo đã nguội lại vào tô, để tô cháo lên kệ.

Sau đó đứng dậy, chống hai tay lên giường, cúi người. Cô nghiêng đầu, cẩn thận ngậm lấy môi dưới của Bạc Thần Kiêu.

Lưỡi thơm quen thuộc chen vào khe môi nhắm chặt, kiên nhẫn cạy khớp răng của người đàn ông đang hôn mê.

Sau khi nói ly hôn, Hàm Ý Vị Băng rất giữ cửa với Bạc Thần Kiêu, lúc này hắn lại ngủ không biết gì, cô mới dám dùng cách này.

Nhắm mắt, ngượng ngùng lại xấu hổ, cảm thấy bản thân đang nhân lúc hắn không tỉnh táo mà lợi dụng hắn.

Tưởng sẽ dễ dàng cạy ra, ai ngờ đến lúc lưỡi bắt đầu mỏi, người dưới thân vẫn như lúc ban đầu.

Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, hai bàn tay nhỏ xinh dùng sức đè hai má của Bạc Thần Kiêu.

Lúc ở trên giường, hắn sau khi liếm phía dưới của cô, liền bắt đầu biến thái mà muốn cô cũng nếm thử. Hàm Ý Vị Băng không muốn, cắn khớp hàm rất chặt, hai má liền bị bóp chặt, bị ép phải mở miệng, tiếp nhận nụ hôn của hắn.

Vì thế cô liền học được cách này, nhưng mà tay cô nhỏ, không thể chỉ dùng một tay như Bạc Thần Kiêu từng làm, chỉ có thể thử bằng cả hai tay.

Cô vừa thử cách này, mới một giây, khớp hàm của Bạc Thần Kiêu liền bị cạy ra.

Thầm thở phào, muốn ngừng hôn. Nhưng mà người đàn ông đang hôn mê tưởng rằng bản thân đang được đút đồ ăn, cô vừa rụt lưỡi lại một chút, nó đã bị người dưới thân lập tức ngậm lấy.

Hàm Ý Vị Băng hoảng sợ, muốn rời khỏi người hắn, lại bị đè đầu lại, bị lưỡi hắn cuốn lấy, mút ác hơn.

Cô biết Bạc Thần Kiêu ăn gì cũng ăn rất nhanh và dứt khoát, tính tình lại nói một không hai. Nghi là giờ phút này hắn có lẽ đang đói bụng, lại tưởng cô là đồ ăn, cho nên mới như vậy.

Nhịn không được, chủ động vươn lưỡi, dịu dàng hôn hắn một hồi lâu.

Hắn hôn mê, sao mà biết cô đang làm gì.

Nghĩ vậy, Hàm Ý Vị Băng hôn càng thêm chuyên tâm.

Lại không nhận ra, chiếc lưỡi vốn đang nhiệt tình hôn lấy cô, bỗng trở nên cứng đờ.

Cổ áo bị nắm lấy, môi dưới bị cắn thật mạnh.

Bị ép phải ngồi dậy, Hàm Ý Vị Băng hoảng hốt mở mắt, thấy được Bạc Đại Đế đang híp mắt nhìn cô.

Tay không bị thương rời khỏi cổ áo của Hàm Ý Vị Băng, chống xuống nệm giường, Bạc Thần Kiêu từ từ ngồi dậy.

“Tiểu thư, cô đang định tái diễn lại cảnh của đêm đó à?”

“Tiểu thư, cô đang định tái diễn lại cảnh tượng đêm đó à?”

Bạc Thần Kiêu nhìn cô, cười nhạt.

Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng môi lại đỏ hồng với sưng lên, chứng tỏ trong lúc hôn mê đã bị Hàm Ý Vị Băng ăn hiếp như thế nào.

Rõ là đang châm chọc cô có ý định nhân lúc hắn không tỉnh táo mà làm trò đồi bại như đêm tiệc tối đó, nhưng lại rũ mi rũ mắt, trông rất tội nghiệp.

“Tiểu thư đến đây làm gì? Tìm tôi ly hôn à?”

Thấy Hàm Ý Vị Băng từ nãy giờ không nói câu nào, Bạc Thần Kiêu liền mỉm cười hỏi.

“Nếu cô thật sự cần gấp, bây giờ tôi liền đi với cô.”

Dứt lời, hắn cúi đầu, hai tay chống nệm muốn xuống giường, bởi vì dùng sức quá mạnh quá nhanh, trên chiếc vai bị thương, vùng thấm đỏ của băng vải lập tức lan rộng ra.

Xương hàm góc cạnh căng chặt, Bạc Thần Kiêu như là quá đau đớn, tay hắn run rẩy dừng lại một chút như hoãn sức, sau đó nhanh chóng tiếp tục chống người.

Nhìn cảnh này, tim Hàm Ý Vị Băng chua xót, nhịn không được mà cầm chặt bàn tay đang dùng sức bóp nệm giường của hắn.

“Hôm nay em là đến thăm anh.”

Cô nghẹn giọng nói.

Nhưng Bạc Thần Kiêu không đáp, chỉ thờ ơ dùng tay kia muốn gỡ tay cô ra, như không quan tâm cô nói gì.

Tay hắn vừa chạm vào mu bàn tay cô, Hàm Ý Vị Băng liền nhanh chóng dùng tay còn lại cũng phủ lên nó.

Bàn tay cô nhỏ xinh, đặt lên mu bàn tay của Bạc Thần Kiêu chỉ bằng một nửa của hắn. Nhưng có lẽ là bị trúng độc, hắn yếu một cách kỳ lạ, muốn rút tay mình ra khỏi tay của Hàm Ý Vị Băng, nhưng sức lực nhỏ như không có.

Cô chỉ cần hơi dùng lực, liền giữ được cả hai tay hắn thật chặt.

“Thần Kiêu, em xin lỗi, lúc trên xe em chỉ là không thích anh nói em như vậy cho nên mới đòi ly hôn gấp như vậy.”

Thấy Bạc Thần Kiêu ngừng dùng sức, nhưng chỉ nhàn nhạt nâng mắt nhìn cô, không nói gì.

Hàm Ý Vị Băng rút tay ở dưới ra, dùng cả hai lòng bàn tay xoa xoa các khớp đốt tay nhô ra của hắn, cười lấy lòng.

“Em nghĩ lại rồi, anh đừng như vậy nữa, cứ từ từ giải quyết công việc đi ạ. Anh bảo ba tháng sau thì ba tháng sau.”

Cô nhìn bả vai thấm máu của chồng mình, thấp giọng nói:

“Đừng có mất ăn mất ngủ rồi để bị thương như vậy nữa…”

Hàm Ý Vị Băng cầm chặt tay hắn, lắc lắc, “Có được không?”

Bạc Thần Kiêu cúi đầu, như đang nhìn hai tay bị rung lắc của mình, một lát sau mới nâng mi, nhàn nhạt nói, “Tùy em.”

Hàm Ý Vị Băng biết, từ ‘cô’ thành ’em’, việc này đã êm xui rồi.

Ba tháng, cô đợi tí là được.

“Buông tay ra đi.”

Bạc Thần Kiêu lạnh lùng nói.

Hàm Ý Vị Băng sợ hắn lại tức lên rồi không chịu ở yên dưỡng thương, nhanh chóng nghe lời mà buông tay hắn ra.

Nhưng vừa buông ra.

“Đây là lần đầu tôi biết cô nghe lời vậy đấy.”

Bạc Thần Kiêu nhếch môi, rũ mi, cười lạnh nói.

Tay đang lấy cháo của Hàm Ý Vị Băng khựng lại, cô nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Vậy anh muốn thế nào?”

“Chẳng thế nào.”

Người đàn ông khí thế lạnh lùng, ngả lưng tựa lên thành giường, nhìn ra cửa sổ.

Hàm Ý Vị Băng không hiểu được con người này, vì thế đơn giản một tay cầm tô cháo đang ấm áp, một tay thả bàn ăn trên giường xuống, đặt tô cháo lên đó.

“Anh ăn đi, ăn rồi còn uống thuốc nữa.”

Cô thấp giọng nói.

Bạc Thần Kiêu không quay đầu lại, thờ ơ nói.

“Không muốn ăn.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 62"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com