NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 73

  1. Home
  2. Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn
  3. Chương 73
Prev
Next

Thẩm Ôn Hi chẳng lẽ là không có tiền mua xe mới ư? Chỉ có xe cũ mới bị nồng mùi xăng như vậy.

“Ừm.”

Không biết nói gì, Hàm Ý Vị Băng liền gật đầu, ừm một tiếng tỏ vẻ đã nghe được.

Nhàm chán mà nhìn về phía trước, định nhìn khung cảnh bên ngoài trong khi đợi đến đích.

Hình như… Đường cái ngày càng vắng vẻ.

Hàm Ý Vị Băng nhìn Thẩm Ôn Hi bỗng xoay tay lái, rẽ vào một con đường chỉ có lác đác vài chiếc xe qua lại.

Một tấm bảng hiệu tới gần, cô thoáng nhìn, biết được người bên cạnh đã lái xe đến giáp ranh vùng ngoại ô.

Đi đâu mà xa như vậy?

Mùi xăng thật sự khó chịu, Hàm Ý Vị Băng nhíu mày chặt hơn ban nãy, theo bản năng dùng tay bịt mũi lại.

Đèn sáng ngày càng ít, chỉ chừa vài ngọn đèn đường lâu lâu mới xuất hiện, ánh đèn màu cam nhạt thông qua cửa xe chiếu vào bên trong, chưa được vài giây liền biến mất.

Bây giờ Hàm Ý Vị Băng mới nhận ra, Thẩm Ôn Hi không bật đèn trong xe.

Đêm tối hệt như một cái nôi hoàn hảo, nuôi dưỡng nên những giấc ngủ mơ thơ mộng khó cưỡng, cùng với những…

Tội ác.

Trước khi hoàn toàn chìm vào cơn hôn mê, Hàm Ý Vị Băng cảm nhận được có một bàn tay đè đầu cô về phía bên trái, tựa lên thứ gì đó cứng rắn.

Đỉnh đầu như có thứ gì đó ấm áp nhẹ nhàng chạm vào, sau đó nhanh chóng rời đi, hệt như ảo giác.

Tiếng động cơ cũ nát rung lắc đều đặn, ẩn chứa một quy luật riêng nào đó, như một bài ca ru ngủ kỳ dị.

Cạnh bên tai, là một giọng nam nhẹ thật nhẹ, như sợ sẽ làm phiền cô công chúa ngây thơ đang ngủ say của gã.

“Ngủ ngon, Băng Băng yêu dấu.”

Lúc Hàm Ý Vị Băng tỉnh dậy, đầu có chút đau đớn, tay chân tê dại.

Sau khi nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, hệt như những cảnh bắt cóc trong sách giáo khoa, nơi đang giam giữ cô là một căn phòng tối tăm.

Trông có chút giống một nhà xưởng bị bỏ hoang, có ánh đèn từ ngoài phòng len vào khe cửa hờ khép.

Có ai đó đang nói chuyện ở bên ngoài, Hàm Ý Vị Băng rướn người, cố nghe xem họ đang nói gì.

“Vũ khí và bom đã cài sẵn hết chưa?”

“Đầy đủ.”

“Bên kia phản ứng như thế nào?”

“Tụi nó bảo là Bạc Thần Kiêu đang trên đường trở về thủ đô, sẽ tới đây một mình đúng như ý của chúng ta.”

“Hắn thật sự dễ nói chuyện như vậy sao?”

“Ngài yên tâm, hắn nếu cho quân đi theo, ‘bùm’ một cái thôi là tan xác hết.”

“Còn nếu… Nếu hắn tới một mình, thì cũng sẽ chết thôi, bên chúng ta rất đông người.”

“Quả nhiên, vị phu nhân ở trong kia có tác dụng rất lớn.”

“Đại nhân…Tôi nghĩ bắt Hàm Ý Vị Hoa mới là một quyết định đúng đắn hơn, chứ Hàm Ý Vị Băng… Ai cũng biết Bạc Thần Kiêu không thích phu nhân của hắn.”

“Hừ, bắt ai mà chả được, dù sao đều là người của hắn, chỉ bằng Hàm Ý Vị Băng còn ngồi cái chức phu nhân, liền có tác dụng riêng của ả.”

“…Vâng ạ.”

Hàm Ý Vị Băng đang nghe ngon lành, cửa phòng liền bị đá văng ra. Ánh sáng chói lóa bỗng tràn vào bên trong, cô theo bản năng nheo mắt lại, sau đó vội nhắm mắt để ra vẻ đang ngủ.

Bên tai vang lên tiếng cười dữ tợn, cô biết được người nọ đã nhận ra mi mắt đang run rẩy của cô, cũng biết được mình đã tỉnh dậy.

Vì tránh việc bị đánh thức bằng phương thức mạnh bạo nào khác, ví dụ như tạt nước hay tát tai. Hàm Ý Vị Băng muốn mở mắt ra, tỏ vẻ mình đã thức giấc rồi.

Trong lúc chưa kịp mở mắt, chiếc cằm non nớt đã bị nắm lấy.

Có người ép cô phải nâng cằm lên, Hàm Ý Vị Băng nhận biết thời thế đã thay đổi, rất thuận theo lực đạo của người nọ.

Vừa nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cô lập tức bị khuôn mặt xấu xí của người đàn ông lùn tịt trước mặt dọa sợ.

“Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì tốt.”

Như nhìn thấy được sự sợ hãi ở trong đôi mắt màu xanh băng, người đàn ông cười dữ tợn, hàm răng ố vàng, trông có chút ghê tởm.

“Tao còn tưởng, mày cũng là thứ không biết điều như chồng mày chứ.”

Bởi vì ở gần Hàm Ý Vị Băng, cô thậm chí ngửi được mùi máu và mùi hôi thối của vật lạ nào đó tỏa ra từ người này.

Kinh tởm đến mức khiến cô muốn nôn.

“Đại nhân, bên kia đã bắt máy.”

Có một người đưa cho ‘đại nhân’ một chiếc điện thoại.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 73"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com