Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 77
Nhưng mà, nơi đó lại trống rỗng, chỉ có một vũng máu dài còn đọng lại ở nơi đó.
Tim co rút, Hàm Ý Vị Băng không biết hắn đi đâu vậy, chỉ biết quét mắt khắp nơi để cố tìm chồng mình.
“Tôi ở đây.”
Giọng nam khàn khàn, như có ý trêu đùa, vang lên từ trên đỉnh đầu.
Hàm Ý Vị Băng cảm nhận được có một bàn tay đang ôm chặt eo cô.
Nó không ghê tởm như bàn tay của gã tù nhân kia, tuy cũng to rộng và đầy vết chai, nhưng lại khiến cô cảm thấy an toàn cực kỳ.
Cô ngơ ngác, theo tiếng nói, ngẩng đầu lên.
Ngoài ý muốn, cũng như trong dự đoán, nhìn thấy được thân ảnh của chính bản thân mình vừa gọn trong đôi tròng tử đen quen thuộc.
Bạc Thần Kiêu mặt và môi tái nhợt, ánh mắt nhìn cô lại dịu dàng một cách kỳ lạ. Tuy không cười, nhưng bằng một cách nào đó, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy hắn đang rất vui sướng.
Nhấp môi, nhoẻn miệng cười, cô nhận ra hai tay mình đã được gỡ trói lúc nào không hay. Vâng theo ý muốn từ sâu tận trong đáy lòng, vừa khóc vừa nhào vào trong lòng ngực của người trước mắt.
“Em sai rồi, sẽ không dám nữa.”
Hàm Ý Vị Băng vừa khóc vừa lẩm bẩm nói xin lỗi, áy náy lại lo sợ, sau đó là cảm thấy may mắn.
Áy náy là vì cô mà Bạc Thần Kiêu phải chịu những điều này, lo sợ hắn thật sự bắn vào chân, cuối cùng là may mắn vì đã biết được hắn thế nhưng lại có kế hoạch phản công, không tự bắn vào chân mình.
Bằng không, cô chết không hết tội.
“Anh có đau không?”
Dù biết là hỏi thừa, nhưng cô vẫn hỏi. Hơn nữa là vừa ôm eo hắn, dụi đầu vào ngực hắn và hỏi.
Máu tươi thấm ướt chiếc áo sơ mi dính lên mặt, nhưng Hàm Ý Vị Băng không sợ dơ, ngược lại còn có chút rung động.
Sợ hắn đau thật, cô dùng tay vuốt vuốt lưng của hắn, như đang dỗ dành để hắn bớt đau.
“Biết sợ là được, lần sau không có ai cứu em đâu.”
Mông bị vỗ, Bạc Thần Kiêu lười nhác đáp lời, thuận tiện còn đe dọa cô gái nhỏ này một chút.
“Vâng.”
Cảm giác buồn bã khi biết hắn có con với Hàm Ý Vị Hoa như bị đè nén, bây giờ trong Hàm Ý Vị Băng chỉ có ý muốn không xa rời anh hùng của cô. Vừa đau lòng vừa ngọt ngào, ở trong ngực hắn mãi không buồn tay.
Mà Bạc Thần Kiêu, cũng dễ tính cực kỳ, tay cũng xoa lưng cô, như là an ủi.
Bỗng, cô nhận ra không khí có chút im lặng.
Trong nhà xưởng nhiều người như vậy, sao lại im lặng?
“Khụ khụ.”
Một tiếng ho khan vừa nghe là biết cố tình dùng sức để ho, Hàm Ý Vị Băng tò mò nâng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Báo cáo, Thương Tiêu Song Đội đã có mặt.”
Hai giọng nữ gần giống nhau vang lên cùng lúc, là ở phía trên đầu cô, Hàm Ý Vị Băng theo tiếng nhìn lên.
Cả nhà xưởng đã sáng bừng lên.
Ánh đèn ở đây cũ nát, chỉ có thể sáng một cách mờ mờ. Nay lại sáng bừng như ban ngày như vậy, là vì có đèn chiếu từ trên mái xuống.
Nóc nhà xưởng như bị thứ gì đó ăn mòn, để lộ ra một lỗ hở lớn, hai hàng quân nhân quân phục chỉnh tề quỳ một gối trên xà nhà, từng cây súng bạc chỉ thẳng vào đầu từng người đàn ông áo đen ở phía sau của Mavis.
Không nói một lời, những kẻ bắt cóc vì sợ một khi gây chú ý là sẽ bị bắn chết, cho nên cũng không ra tiếng.
Vì vậy mà nhà xưởng mới yên tĩnh như vậy.
Mà hai giọng nữ vừa rồi, là do hai cô gái có khuôn mặt y hệt nhau phát ra.
Cả hai đều mặc quân phục kiểu dáng thống nhất toàn quân đội, chỉ là quân hàm và huân chương treo trên ngực rất nhiều, một người thì nhắm mắt, một người thì mở mắt.
Thương Đội và Tiêu Đội chỉ tuyển nhận các thành viên song sinh của nhau, cách tu luyện và chiến đấu đa phần sẽ dựa trên việc phối hợp với anh chị em của mình. Mà hai cô gái này, chính là một đôi chị em song sinh, là đội trưởng đương thời của cả hai đội.
Người bị mù bẩm sinh là Anna, nhưng lại có khả năng xạ kích bậc nhất Prender. Người còn lại tên Anne, tuy không bị mù nhưng lại không thể bắn súng từ xa, trăm phát trăm trượt, nhưng khả năng cầm súng vật lộn ở cự ly gần là kỹ năng thiên bẩm của cô nàng, kỳ dị đến mức kinh động hội Trưởng Lão.
Hai đội luôn xuất hiện cùng nhau, cô nhìn Anna và Anne mỉm cười, gật nhẹ đầu.
Hai cô gái ánh mắt sáng lên, Hàm Ý Vị Băng không hiểu vì sao đôi má của cả hai lại đột nhiên ửng hồng như vậy, họ nhìn cô gật mạnh đầu, như rất kích động.
Đang tò mò, Bạc Thần Kiêu liền nhích thân, ngăn trở tầm mắt của cô, bàn tay trên eo bỗng hơi dùng sức.
“Báo cáo, Renz đã có mặt!”
Theo tiếng mà trông nhìn, Hàm Ý Vị Băng vừa nghe tên là biết được người chặt tay của gã Mavis là ai. Tốc độ hành sự của hai trăm mười tám sát thủ Renz, thật sự rất nổi tiếng.
“Báo cáo,…”
Những đội còn lại lần lượt cũng xuất hiện, nhiều đến mức cô gật đầu đến nỗi có chút mỏi cổ. Nhưng không hiểu sao đội trưởng đội nào cũng trông về phía cô như đang đợi được gật đầu chào hỏi, Hàm Ý Vị Băng đành phải đối xử công bằng với tất cả.
Cũng không biết cô có gì mà họ lại để ý như vậy.
Đến mức việc chồng cô, nhìn người lãnh đạo trực tiếp của họ cũng không nhìn, chỉ hơi nghiêng đầu trông mãi về phía cô. Sau khi Hàm Ý Vị Băng chào hỏi xong, mới nhìn về phía Bạc Thần Kiêu.
Bàn tay trên eo cô, bóp sắp nát rồi trời ơi.
Mặt in lên ngực hắn, Hàm Ý Vị Băng suy nghĩ, thực lực áp đảo như vậy, vì sao Bạc Thần Kiêu ban nãy lại tự mình hại mình như thế?
Không một tiếng động phá hủy nóc nhà xưởng, chỉ cần súng của Song Thương Tiêu Đội lên nòng, hắn không nên thảm thương như vậy.
“Báo cáo, đội Tầm Lôi có mặt!”
Giọng nam báo cáo mệt mỏi như muốn hụt hơi, nhưng vẫn hoàn chỉnh mà nói cho xong một câu.
Hàm Ý Vị Băng nhìn đội trưởng đội Tầm Lôi, trên mặt cậu ta lấm lem vết đen, ngã ngồi trên mặt đất thở dốc, không có tí gì gọi là sự nghiêm chỉnh của quân nhân.
Tầm Lôi, đơn vị đội đặc biệt của quân đội Prender, sinh ra là để làm công việc gỡ bom.
Cô đột nhiên hiểu được, lý do vì sao Bạc Thần Kiêu lại tự bắn mình như vậy.
Mavis thích hành hạ hắn, cho nên Bạc Thần Kiêu thuận theo ý đó, để câu thời gian cho cả đội Tầm Lôi gỡ bom.
Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, eo liền bị xoa nhẹ, lồng ngực mà cô đang tựa đầu lên hơi rung.
“Mavis từng là thiên tài chế bom của Prender, tôi cứu em ra là dễ, nhưng làm sao để bom hắn không nổ, và làm cách nào để quân ta học cách làm bom này, mới là thứ tôi suy nghĩ.”. ngôn tình hài
Một bàn tay vuốt lưng cô, có chút ân cần.
“Hắn trốn rất kỹ, nếu không phải vì bắt được em, hắn sẽ không ra ngoài ánh sáng nhanh như vậy.”
“Trước sau tôi đều sẽ giải quyết việc này, nhưng không ngờ em lại tặng tôi một sự bất ngờ như vậy, còn dám trốn Cận Vệ rồi đi ra ngoài một mình?”
Bạc Thần Kiêu từ tốn nói, từng câu từng chữ của hắn như có ma lực, tuy có hàm chứa ý trêu chọc, nhưng lại từ từ vuốt phẳng nỗi bất an và áy náy của Hàm Ý Vị Băng.
Trong lúc cảm thấy bản thân được an ủi, cô theo bản năng nhớ lại cuộc gọi của Hàm Ý Vị Hoa, im lặng, chỉ tham lam mà ôm hắn chặt hơn.
Hắn tốt với cô như vậy, nhất định sẽ tốt với chị cô hơn rất nhiều.
Về mọi thứ.
“Về nhà.”
Bạc Thần Kiêu như là không để ý việc cô có trả lời hay không, thái độ dễ chịu cực kỳ, vuốt đầu cô, nói như vậy.
Hàm Ý Vị Băng không đáp.
Không gian yên tĩnh một lát.
“Ha ha ha, Thần Kiêu, mày về nhà quá sớm rồi đấy.”
Tiếng cười đắc ý quen thuộc của Mavis vang lên, khác với sự đắc thắng thuần túy ban nãy, lần này nó còn nhuộm lẫn trong đó thêm sự điên dại.
Vừa nghe liền biết gã ta định gây chuyện.
Hàm Ý Vị Băng xoay đầu nhìn gã, thật tò mò dưới bao nhiêu nòng súng như thế, gã ta có thể làm gì được.
Mavis bị mất một cánh tay, vốn đang nằm gục dưới đất, nay lại đang chống một tay còn lại, từ từ ngồi dậy.
Cô tuy không nhạy bén với đao kiếm trên chiến trường, nhưng cũng có thể cảm nhận được không khí đang ngưng trọng lại.
Hoặc là nói, sát khí đang tràn ngập nơi đây.
Tuy nhìn là biết Mavis đang định làm gì đó để giãy giụa vào phút cuối, nhưng không ai ra tay giết gã.
Bởi vì, Bạc Thần Kiêu không ra lệnh.
“Chú Mavis, kỹ năng chế bom có tiến bộ.”
Hắn không nhạt không mặn, thản nhiên lặp lại lời ban nãy của Mavis nói với hắn.
Cực kỳ mang thù.
“Ha ha ha…”
Mavis cong chiếc lưng ngắn ngủn của gã, cười to, khuôn mặt xấu xí nhăn nhó, trông ghê tởm cực kỳ.