Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 78
Nhưng không ai đánh gãy điệu cười của gã.
Đường đường là Thống Lĩnh Lục Đội, vinh quang không kể xiết, lại đột nhiên như bị trúng tà, đi cấu kết với giặc. Không những không hối cải, mà còn làm ra những hành động nặng tội hơn.
Định tội tù chung thân, làm sao không phải là một loại từ bi của họ Bạc Thần đối với sự cống hiến của gã?
Cớ gì…
Những quân nhân ở đây không thiếu người từng nhận ân dạy dỗ của Mavis, lúc này không nhịn được mà cảm thấy bi thương từ tận trong đáy lòng.
Đại Đế gọi gã một tiếng ‘chú’, tới bây giờ vẫn gọi, không phải chỉ để cho vui.
Đại Đế gọi gã một tiếng ‘chú’, tới bây giờ vẫn gọi, không phải chỉ để cho vui.
Trong những người thầy dạy dỗ Đại Đế, Mavis Eneriansia là người thầy thứ tư, nhưng tình cảm giữa hai người, không thua gì cha con.
Nhưng… Bây giờ lại tổn thương lẫn nhau như vậy.
Mavis đã ngưng cười từ khi nào, không ai hay biết, gã dị hợm mà dùng tay xoa bụng, đôi mắt mờ đục trông về phía Bạc Thần Kiêu.
“Thần Kiêu, đây là món quà cuối cùng ta tặng cho con.”
Gã nhếch môi, cười hở hàm răng ố vàng của mình.
“Khi bụng của tao bị thương, thứ đó trong bụng tao sẽ ‘bùm’.”
Gã giơ cao cánh tay lành lặn, trong bàn tay đang nắm giữ một con dao nhỏ và sắc, mặt không cảm xúc, tự đâm về phía bụng mình.
Trong thoáng chốc, Hàm Ý Vị Băng thấy được những khuôn mặt biến sắc của các binh lính.
Bom đặt trong bụng, quả nhiên chỉ có kẻ điên mới nghĩ ra thứ này.
Anne nhắm hai mắt, nhưng như thể biết được từng hành động của Mavis, vội nâng súng, cong ngón tay.
‘Đoàng’.
Máu tươi lại một lần nữa văng tung tóe.
Ánh đỏ vừa xuất hiện, mắt liền bị thứ gì đó nóng rực che lại.
Hàm Ý Vị Băng há miệng thở dốc.
“Cha… Đừng hại thêm ai nữa…”
Giọng nói của thiếu niên như nghẹn lại, quen thuộc như thể từng quen biết.
Kéo tay của Bạc Thần Kiêu xuống, Hàm Ý Vị Băng ngơ ngẩn nhìn cảnh tưởng trước mắt.
Thẩm Ôn Hi cong người, ôm chặt lấy Mavis, bi thương trong mắt như hóa thành thực chất.
Dùng tấm thân gầy guộc của một chàng trai chưa trưởng thành, chắn một viên đạn cho người cậu gọi là ‘cha’.
Cùng với…
“Mày buông tao ra, buông tao ra.”
Mavis đỏ hốc mắt, nước mắt chảy giàn giụa trên gương mặt xấu xí, từng nhát từng nhát một mà dùng dao đâm lên chiếc lưng gầy yếu của Thẩm Ôn Hi.
“Buông tao ra, thằng ngu…”
Mồm miệng gã nói năng lung tung, không rõ được chữ. Khi giơ dao lên, rõ là tay rất run, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát đâm mạnh xuống.
Thẩm Ôn Hi nhắm mắt, không nói một lời, chỉ ôm Mavis chặt hơn. Mỗi lần bị đâm một nhát, như là quá đau, lông mi nhịn không được run nhẹ.
Máu chảy đầy lưng, lại không chịu buông tay.
Hàm Ý Vị Băng không lý do mà chảy nước mắt.
Rõ ràng… Rõ ràng là Mavis có đau lòng Thẩm Ôn Hi.
Bạc Thần Kiêu cúi đầu nhìn cô, lạnh nhạt hỏi, “Khóc cái gì?”
Khuôn mặt hắn lạnh băng, nhìn cô đầy phức tạp.
Sau đó nắm chặt tay cô, đi về phía Mavis.
Tới chỗ của Thẩm Ôn Hi, hắn lạnh lùng dùng một chân đá văng cậu ra khỏi người của Mavis, rồi ngồi xổm xuống.
Hàm Ý Vị Băng tém váy lại, cũng ngồi theo.
“Đây là Hàm Ý Vị Băng, cháu dâu chú.”
Bạc Thần Kiêu kéo tay cô, nhìn chằm chằm Mavis, nói một câu như là giới thiệu cho hai bên quen biết.
Giới thiệu cô, cho một người vừa có ý định nổ bom giết hết tất cả mọi người ở đây.
Không đợi bất kỳ ai nói gì, hắn liền tự nói tiếp, lần này là nhìn về phía cô.
“Đây là chú Mavis.”
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác, theo bản năng gật đầu.
Cô cảm thấy, hắn bây giờ… Có chút giống cháu trai đang mang cô dâu của mình về để ra mắt trưởng bối vậy.
Bạc Thần Kiêu như là xác nhận cả hai bên đã quen biết rồi, nhìn về phía quân lính bên cạnh. Người sau hiểu ý, đưa cho hắn một cây súng.
Hắn tiếp nhận, sau đó dùng ngón tay xoay súng, như là nhàm chán.
“Nhanh đi.”
Mavis cười lạnh, trong mắt có chút chờ mong.
Bạc Thần Kiêu dừng quay súng, mặt không biểu tình, ngón tay thon dài cong lại.
Súng đã được tiêu âm, một viên giữa cổ của gã đàn ông tội ác đầy mình này.
Hàm Ý Vị Băng không hiểu hai người này đang làm cái gì, chỉ biết yên lặng nhìn người trước mặt chết đi.
Mavis trước khi chết, cô thấy được mắt gã bỗng nhiên trở nên sáng trong.
Không có ác độc, không có thâm hiểm, gã nhìn cô, hiền từ như trưởng bối đang nhìn cháu gái của mình.
Hàm Ý Vị Băng bỗng dưng không ôm hận ý với người này nữa, chỉ cảm thấy buồn bã.
Mavis khép mắt, ngay lúc hoàn toàn tắt thở, miệng gã lẩm bẩm: “…Quà… sinh nhật…”
Nhẹ hụt, tách rời, nghe chữ được chữ không.
Lừng lẫy cả đời, di ngôn trước khi chết của vị Cựu Thống Lĩnh Lục Đội này, lại là ba chữ “Quà sinh nhật” tối nghĩa.
Cô đột nhiên nhớ lại lời nói ban nãy của Mavis.
‘Thần Kiêu, đây là món quà cuối cùng ta tặng cho con.’
Không hiểu vì sao, Hàm Ý Vị Băng theo bản năng nắm tay Bạc Thần Kiêu, quan sát cảm xúc của hắn.
Nhưng người bên cạnh lạnh nhạt thật sự, như rằng chẳng có gì quan trọng.
Chỉ là, cô không lý do cảm thấy rằng, hắn đang rất không ổn.
Bạc Thần Kiêu, Hàm Ý Nam, Triên Diên, Hề Vi Chi Thủy, Lam Hoài Ly, Giang Vũ, và bây giờ là Mavis.
Đều từng nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp như vậy.
Như thể, họ đều biết thứ gì đó, mà chỉ có cô là ngây thơ không biết gì.
…Rốt cuộc là chuyện gì?
“Giết hết đi, sạch sẽ một tí.”
Bạc Thần Kiêu ra lệnh, sau đó kéo tay cô đi về phía cửa.
Hàm Ý Vị Băng xoay đầu lại, nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, nhấp môi.
Sau đó, hiếm thấy mà kháng cự hành động của Bạc Thần Kiêu, dừng chân, không muốn bước theo hắn.
“Chuyện gì vậy?”
Hắn không những không tức giận, mà ngược lại còn dừng bước chân của mình, xoay người hỏi cô.
Thấy Hàm Ý Vị Băng cúi đầu, không nói một lời. Hắn bật cười, tiến lại gần, ngón tay cái thô to nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô.
“Đừng như vậy, về nhà thôi.”
Hắn nhẹ giọng nói, như là đang dỗ một đứa trẻ hay giận dỗi vô cớ vậy.
Khác với lúc ở bệnh viện, khác với dự đoán sẽ tức giận và nghiêm khắc dạy dỗ cô sau vụ bắt cóc này. Bạc Thần Kiêu vượt xa dự đoán của cô, kiên nhẫn một cách kỳ lạ.
Hai chữ ‘về nhà’ nghe sao mà trìu mến, sao mà động lòng người, khiến cô phải thổn thức.
Hắn nói với cô ‘về nhà thôi’ một cách đầy tự nhiên.
Như thể không biết rằng, giữa hai bọn họ, không có thứ gì gọi là ‘nhà’ cả.
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngẩn, vâng theo khát khao trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cũng vừa vặn mà trông thấy được, Bạc Thần Kiêu cũng đang nhìn cô.
Ngón tay cái đang xoa nắn tay cô dừng lại, hắn nhướng mày, như là đang hỏi cô có chuyện gì, đợi cô nói ra vấn đề của mình.
Hắn dịu dàng như vậy, dù cho yêu hay không yêu cô, ngoại trừ Hàm Ý Vị Hoa, Bạc Thần Kiêu trước sau đều sẽ lắng nghe cô, sau đó giải quyết mọi vấn đề mà cô kể cho hắn.
Dù cho lạnh nhạt, bực tức, hay vui vẻ, hắn đều sẽ nghiêng tai, đợi cô cầu cứu hắn.
Mà những thứ này, kể cả việc cứu cô, đều vì Hàm Ý Vị Băng đang chiếm giữ chức vị vợ cả của hắn.
Đó là nghĩa vụ của một người chồng, chứ không phải là vì Bạc Thần Kiêu muốn làm vậy với cô.
Để cho Hàm Ý Vị Hoa mang thai, mất khống chế đến nỗi tự phá quy củ của nhà hắn… Hàm Ý Vị Băng cho rằng, đó mới gọi là ‘muốn’, bởi vì quá yêu, cho nên không thể nghĩ được gì khác nữa rồi.
Lại nhìn về phía bả vai đã nát nhừ của Bạc Thần Kiêu, Hàm Ý Vị Băng như là ngộ ra, bỗng nhiên biết được, cô nên làm điều gì.
“Thần Kiêu, giữa chúng ta, không có thứ gọi là nhà.”