Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 84
Chỉ cần tưởng tượng hắn và Hàm Ý Vị Hoa đã có hai đứa con, hệt như một gia đình hạnh phúc, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy cô cứ như một người dư thừa đang làm điều ác là chia rẽ gia đình bọn họ vậy.
Hơn hết, từ tiệc tối đến bây giờ, mỗi một hành động của Bạc Thần Kiêu, mỗi một lần da thịt của cả hai tiếp xúc, trong đầu cô lúc nào cũng hiện lên cảnh tượng hắn làm những điều tương tự với chị gái mình.
Mặt ngoài Hàm Ý Vị Băng không nói gì, nhưng bên trong đã ghen tị đến mức phát điên.
Sau đó, là buồn nôn.
Kể cả nụ hôn vừa rồi của Bạc Thần Kiêu, cô chỉ cảm nhận được sự ngọt ngào và dịu dàng của hắn lúc vừa được hôn. Nhưng một khi thay mặt của Hàm Ý Vị Hoa vào, ngọt ngào rồi cũng thành đắng chát.
Dịu dàng rồi cũng thành… Giả tạo.
Làm như yêu cô lắm.
Rũ mắt, thấy Bạc Thần Kiêu vẫn không chịu buông eo mình ra, Hàm Ý Vị Băng cắn môi, suy nghĩ mình nên nói gì tiếp để hắn tức giận rồi buông ra.
Cô cảm nhận được, nhịp thở dốc ngày càng nhanh của người trước mặt, rõ là hắn đang cố chịu đựng, chỉ cần thêm một tí lửa nữa thôi.
Một lát sau, Hàm Ý Vị Băng mới nghĩ ra, cô nói:
“Cái chức vị Bạc phu nhân này tôi ngồi chán rồi, không thích… Ưm!”
Môi dưới bỗng nhiên bị cắn mạnh, cắt đứt lời muốn nói của cô.
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác.
Vì không hề phòng bị, cho nên khớp hàm lại dễ dàng bị cạy ra thêm một lần nữa. Cổ sau bị một bàn tay to nắm lấy, đè về phía trước.
Lúc nhận ra mình đang bị ép hôn lần thứ hai, trong khoang miệng đều là vị sắt của máu, môi dưới đau rát. Hàm Ý Vị Băng tức đến nỗi ngực phập phồng.
Nhưng trước sau như một, không nỡ cắn lại Bạc Thần Kiêu, chỉ biết yên lặng chảy nước mắt.
Không chỉ đơn giản là hai lưỡi quấn quýt nhẹ nhàng như thể đang an ủi và trấn an cô như ban nãy. Hắn lúc bây giờ, trực tiếp sử dụng kỹ xảo một cách có mục đích.
Lưỡi trở nên tê mỏi, nghe tiếng nuốt nước miếng của Bạc Thần Kiêu, Hàm Ý Vị Băng dù không muốn nuốt lại của hắn, nhưng vẫn bị ép phải nuốt xuống vài lần.
Lúc hắn dứt hôn, đầu óc cô mơ màng, yên lặng nhìn Bạc Thần Kiêu liếm hết chất lỏng chảy ra ở khóe miệng của cả hãi, như đang sợ bị lãng phí.
Phía dưới đã ướt lúc nào không hay, lúc váy bị xé rách, Hàm Ý Vị Băng mới sực tỉnh nhận ra mình đang ở đâu.
Tức đến mức run người, giơ tay muốn tát người trước mặt một lần nữa.
Bạc Thần Kiêu rõ là thấy được, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái. Hàm Ý Vị Băng lập tức cảm nhận được phía dưới của mình bị thứ gì đó sờ vào.
Nóng rực, vừa chạm vào cô liền biết là ngón tay của hắn.
‘Chát’.
Cô cắn môi, nhịn xuống tiếng nức nở, hạ quyết tâm lại tát người trước mắt thêm một cái.
Nhưng vì bị hắn hôn đến nỗi mềm người, tay run cực kỳ, tiếng ‘chát’ không to như ban nãy, tát mà như đang đánh yêu.
Ngón tay thon dài đang thăm dò u cốc hoàn toàn không bị ảnh hưởng, dù cho chủ nhân nó bị tát cũng hoàn toàn không dừng lại, trực tiếp đưa vào, sau đó nhanh chóng rút ra.
“Em muốn mang thai với ai?”
Bạc Thần Kiêu mặt có chút ửng đỏ, hung ác nhìn cô.
Mông bị hắn nâng lên bằng một tay, tay còn lại tách rộng hai bên thịt môi. Hàm Ý Vị Băng vừa nhận ra hắn muốn làm gì, chưa kịp phản kháng, người trước mặt đã nâng chiếc eo trong tay, hai tay dùng sức đè hông cô xuống.
Có thứ gì đó tròn trịa phá mở miệng tử cung.
“Ưm…Hức…”
Nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng, Hàm Ý Vị Băng nhận thấy được bản thân đã làm gì, xấu hổ và tức tối đến mức bật khóc.
Hắn thế nhưng… Ép cô làm tình.
Hắn thế nhưng… Ép cô làm tình.
Bởi vì bị dị vật xâm lấn quá đột ngột, lại không có chuẩn bị tâm lý, phía dưới có chút đau vì không có thời gian để thích ứng.
Thường ngày Bạc Thần Kiêu sẽ đợi cô một lát, nhưng lần này hắn chỉ chậm một nhịp, sau đó cúi đầu hôn lấy bầu ngực tròn trịa. Phần hông rắn chắc phát lực, mạnh bạo đưa vào rồi lại rút ra, hoàn toàn không thèm để ý cảm nhận của cô.
Vì áo ngực chưa cởi ra, hắn dùng răng kéo nó xuống, nụ hoa giấu ở bên trong vừa lộ ra thì đã bị hắn ngậm lấy.
“Sâu quá… Rút ra…”
Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, nhỏ giọng cầu xin.
Tới bước này còn cố chấp muốn đẩy đầu tóc màu đen trước người ra.
Bàn tay to bóp chặt hõm eo nhỏ xinh, như đang đáp trả sự phản kháng của cô, người đàn ông trực tiếp há to mồm ăn hết nửa bầu ngực vào miệng. Thân dưới khựng lại một lát, rồi lại đột nhiên tàn nhẫn cắm mạnh vào.
Tàn nhẫn, là thật sự tàn nhẫn, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy hắn lại thêm một chút lực nữa thôi, cổ tử cung của cô sẽ bị căng vỡ.
Bạc Thần Kiêu không nói một lời, như thể *** *** **** đang hưng phấn sưng to, run rẩy chào hỏi nơi thiêng liêng nhất của cô không phải là hắn. Hắn dừng một nhịp, sau đó dùng cùng một lực đạo, điên cuồng đẩy eo.
Tần suất ra vào nhanh đến mức Hàm Ý Vị Băng rên rỉ không thành tiếng, theo bản năng ôm cổ hắn gắt gao, thật sợ hắn vừa thả tay là cô sẽ bị xóc xuống dưới.
Biết hắn khỏe, nhưng mỗi lần chơi tư thế này, Hàm Ý Vị Băng vẫn không chịu được cảm giác xốc nảy lên xuống này.
Quá sâu, sâu hơn tư thế truyền thống, khoái cảm cũng nhiều và khó thừa nhận hơn mức bình thường, là sống là chết đều phụ thuộc vào cây gậy cứng rắng đang chực chờ ở dưới kia.
Trong xe vốn không có tiếng động khác, lúc này chỉ có tiếng nước khiến người mặt đỏ tim đập, cùng với tiếng rên ngâm đứt quãng của Hàm Ý Vị Băng.
Cảm giác đau đớn ban đầu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khoái cảm không thể nên lời. Miệng tử cung như đã quen với việc bị căng ra, mềm nhũn, tham lam mút lấy đầu gậy cứng rắn.
Dù cho cô nghĩ như thế nào, nhưng nhìn cách Bạc Thần Kiêu dù cho có yên lặng, cũng có thể khiến cô nhận ra thân thể của mình cực kỳ khát vọng hắn, khiến Hàm Ý Vị Băng bức bối cực kỳ.
Cô đã cao trào hai lần, Bạc Thần Kiêu thì vẫn như ban đầu, dù cô có ra hay không thì cũng không ảnh hưởng việc hắn hành sự. Lưng ghế đã bị đẩy ngã từ khi nào không hay, đợi cô cao trào lần thứ ba, hắn không rút ra, để nơi đó của cả hai hợp thành một, xoay người đè cô lên ghế.
Đệm ghế mềm mại không khác gì giường ở nhà, Hàm Ý Vị Băng theo thói quen dùng chân quấn lấy eo hắn, nhỏ giọng rên rỉ.
Tay đang ôm cổ hắn bị gỡ xuống một tay, Bạc Thần Kiêu kỳ lạ mà hôn lấy mu bàn tay cô một cái. Sau đó luồn ngón tay hắn vào khe tay nhỏ hẹp của cô, đè lên nệm ghế, tiếp tục ra vào.
Lúc này không phải là hắn cao hơn cô một đầu nữa, mà là mặt đối mặt. Hàm Ý Vị Băng bắt gặp bản thân trong đôi tròng tử đen tối nghĩa, chưa nhìn được một lát, Bạc Thần Kiêu lại cúi đầu xuống, hôn lấy cô.
Một hành động đơn giản như vậy, một nụ hôn bình thường như bao lần như vậy, lại khiến Hàm Ý Vị Băng bật khóc.
Tiếng khóc và rên rỉ đồng loạt bị Bạc Thần Kiêu nuốt xuống, bàn tay to đang nắm tay cô bỗng bóp mạnh hơn bao giờ hết.
Mùi máu tươi và mồ hôi của hắn, độ ấm như thể sắp bỏng cháy cả người cô, như thuốc kích thích, khiến cô động tình cực kỳ.
Lúc dứt hôn, Hàm Ý Vị Băng mới nhận thấy được tiếng khóc của mình có chút kỳ lạ.
Nhỏ tiếng, đứt quãng, như một con động vật vô hại bị thương, tiếng khóc lúc to lúc nhỏ.
Hoặc là nói, hoàn toàn không giống là đang khóc. Hệt như người câm đang cố biểu đạt cảm xúc của mình, to tiếng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành vài tiếng la ó.
Dị hợm cực kỳ.
Hàm Ý Vị Băng muốn dừng khóc, ngực phập phồng, lại không tài nào dừng được.
Cô biết, nó khó nghe cỡ nào.
Bởi vì đêm mà Hàm Ý Vị Hoa khoe rằng Bạc Thần Kiêu hoàn toàn không nhận ra người hắn đang nhắn tin là ai, giữa căn phòng cũ kỹ và hôi thối, cô đã từng khóc như vậy.
Và đêm mẹ cô mất, đêm hắn nói chia tay, cô đều khóc như vậy.
Lúc bình thường, tiếng khóc của cô là ‘Hức’. Lúc này, chỉ là vài tiếng ‘A’, ‘A’ quái dị.
Nước mắt ướt đẫm hai má, đầu đau, nhưng lại không đau, Hàm Ý Vị Băng nhắm mắt, rồi lại mở ra, há miệng thở dốc.
Bạc Thần Kiêu từ lúc tiếng khóc kỳ lạ của cô xuất hiện, liền trầm mặt, nhìn cô không chớp mắt.
Không dám nhìn vào mắt hắn, sợ nhìn vào liền thấy được sự ghét bỏ khiến cô phải nghẹt thở. Hàm Ý Vị Băng rũ mắt, nhịn không được nữa, chớp mắt cho nước mắt rơi xuống, cho thế giới trước mặt bớt bị nhòe đi.
Cho, nhìn hắn rõ hơn.
“A… Hức… Em đau… A…”
Rút tay còn lại rời khỏi cổ hắn, cô chỉ về phía mình.
“Hức… A… A… Anh… A… Đau… Hức… A…”
Ngón tay xoay lại, run rẩy chỉ về phía bả vai đang lộ miệng vết thương của hắn.
Máu từ trong đó chảy ra, Bạc Thần Kiêu dùng lực quá mạnh, vết hở vừa ngưng chảy máu liền bị rách ra. Áo sơ mi không thể thấm thêm máu, dẫn đến chất lỏng màu đỏ này rơi xuống ghế và trên người của Hàm Ý Vị Băng.
Hắn như là không thèm để ý mình như thế nào, chỉ yên lặng mà dùng sức muốn cô.
Hàm Ý Vị Băng khóc đến mức thở hổn hển, tiếng ‘A’, ‘A’ ngày càng mất khống chế.
Tự ti đến mức muốn tự tử, thứ cô giấu kỹ nhất, lại bị người cô yêu nhất rạch ngực, bắt nó phải lộ ra ngoài.
“A…Hức… A… Em… Hức… Đau…”
Cô lại một lần nữa chỉ về phía mình.
Người khiến cô đau đến mức nghẹt thở, là hắn.