Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn - Chương 85
Nhưng người mà cô có thể an tâm mà kể ra nỗi đau của mình, cũng là hắn.
Hàm Ý Vị Băng bất lực đến cùng cực, không biết nên làm sao.
Thật sự đến đường cùng, chỉ có thể tự chỉ tay về phía mình, vừa khóc một cách khuyết tật, vừa nói cho người cô thương nhất.
Rằng, mình đang rất đau.
Cái cách mà Bạc Thần Kiêu không nói một lời, ép cô phải làm tình trong khi đã có con với người khác, như chiếc chìa khóa khai mở hòm ký ức. Những lần đau lòng và thất vọng trước kia bỗng tái hiện cùng một lúc, khiến tim cô như rỉ máu.
Cô lại ôm trái tim đầy vết thương này, cố gắng giải thích cho hung thủ biết rằng, mình đang đau vô cùng.
Nhưng tới lúc nhìn thấy hung thủ đang chảy máu, lại nhịn không được mà xót xa và lo lắng, mong muốn hắn mau mau chữa thương.
“A… Hức… Anh… Hức… A… Đau…”
Hàm Ý Vị Băng lại chỉ ngón trỏ về phía người ở trên, nhịn không được mà dùng tay vuốt ve phần da thịt lành lặn xung quanh bả vai bị thương của Bạc Thần Kiêu, xót đến mức tự cắn rách môi mình.
“A… A… Anh… Hức… Đau… A… Hức… Anh… A… Đau…”
La hét dữ dội, muốn cho hắn nhận ra vết thương của mình đang chảy máu như thế nào, nhưng trước sau đều không dám nâng mắt nhìn hắn.
Ngu ngốc, lại đáng buồn.
“Em…”
Hàm Ý Vị Băng lại chỉ tay về phía mình, run môi, vừa khóc nấc lên, vừa muốn lặp lại câu “Em đau” ban nãy.
Môi vừa hé ra, lập tức bị mút lấy.
Bạc Thần Kiêu như là không biết chán lưỡi cô, chậm rãi cuốn lấy nó, ôn tồn quấn quýt không rời.
Trong mắt Hàm Ý Vị Băng hiện lên vẻ buồn bã.
Dưới thân, người đàn ông bỗng tăng tốc độ, mỗi lần nhấp đều sâu đến mức tận cùng, không chừa một khe hở.
Lúc máu hắn dính đầy tay cô, lúc phần dưới Hàm Ý Vị Băng bắt đầu co thắt báo hiệu sắp lên đỉnh, cây gậy bên trong lớp thịt non mới chịu dừng lại. Đầu cây đặt ngay cổ tử cung, trao cho cô ‘máu’ ở một dạng khác.
Hôm nay không phải là ngày an toàn, khả năng thụ tinh rất cao.
Hàm Ý Vị Băng nhắm mắt lại, không muốn đối diện với người trước mắt.
Chưa trong chốc lát, thứ đó của Bạc Thần Kiêu lại bắt đầu trở nên cứng cáp. Hắn hoàn toàn không có dấu hiệu muốn rút ra, ngược lại còn đưa đẩy nhẹ nhàng, như đang đợi cô hoãn lại.
Tay đang bị hắn nắm bỗng có được tự do.
Có hai cánh tay luồn xuống lưng cô, dùng sức.
Bên trong đang chứa hắn. Bên ngoài… Cũng dán sát hắn.
Hàm Ý Vị Băng cảm giác cả thân trên được Bạc Thần Kiêu nâng lên, được hắn ôm trọn vào trong ngực.
Hắn chưa bao giờ ôm cô kiểu này bao giờ.
“Ừ, tôi cũng đau.”
Tóc như bị vuốt nhẹ, Hàm Ý Vị Băng nghe thấy được giọng nói của Bạc Thần Kiêu.
Khàn đặc.
“Em đau, tôi cũng đau.”
Hắn như bị lây phải bệnh thích lặp lại của cô, vừa vuốt tóc cô vừa nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, em đau, tôi cũng đau.”
Hàm Ý Vị Băng mở mắt, muốn nhìn xem biểu tình của hắn như thế nào.
Lại bị một bàn tay to nhanh chóng che lại.
“Băng Băng, cho tôi ba tháng, được không?”
Bạc Thần Kiêu thấp giọng hỏi, khàn một cách kỳ lạ.
“Tới lúc đó, em muốn gì, tôi cũng sẽ cho.”
Trên cần cổ bỗng có một thứ chất lỏng nóng cháy rơi lên, sau đó trượt xuống ngực cô.
Hàm Ý Vị Băng cảm thấy, nó nhất định là máu của hắn.
Là cảm giác khó thở đánh thức Hàm Ý Vị Băng.
Lúc cô mở mắt, liền thấy được mình đang nằm trong ngực của Bạc Thần Kiêu.
Hai tay hắn ôm cô cực kỳ chặt, còn đặt cô vào hõm cổ hắn, chân cũng đè lên đôi chân ngắn nhỏ của cô.
Nhiệt độ cơ thể của Bạc Thần Kiêu đã cực kỳ cao rồi, hắn còn ôm như vậy. Hàm Ý Vị Băng trực tiếp nhắm mắt lại, làm lơ việc này.
Hôm qua hắn như một con thú tới kỳ động dục, quấn cô trên xe một hồi lâu. May là xe bay có thể tự động điều khiển mà không cần tài xế, bằng không cô sẽ xấu hổ trốn trong phòng không ra ngoài cả tháng mất.
Trên xe thì thôi đi, nhưng Hàm Ý Vị Băng nhớ rõ, cô không phải là ngất đi hoàn toàn. Vào lần tỉnh lại không biết là lần thứ mấy, mơ mơ màng màng, phát hiện Bạc Thần Kiêu thế nhưng chỉ dùng áo khoác của hắn che khuất chỗ giao hợp của hai người.
Không thèm rút ra, cũng không biết xấu hổ là gì mà bế cô lên như em bé, xuống xe đi thẳng vào trang viên.
Cô còn nhớ rõ, mỗi bước chân của hắn, sẽ là một lần ra vào nhợt nhạt, thoải mái cực kỳ.
Chưa kịp nhìn rõ cảnh vật xung quanh, Hàm Ý Vị Băng lại ngất đi. Những lần bị đánh thức sau đó, đều thấy được hắn đang ra sức muốn cô.
Không rõ là bao lâu, cô chỉ biết được mình bị hành hạ rất nhiều, có cầu xin như thế nào hắn cũng không tha, mà còn hưng phấn hơn mà hôn môi cô. Bằng chứng cho sự cầm thú của hắn là phần eo đang nhức mỏi, cùng với nơi riêng tư tê dại và hơi đau rát của cô.
Làm tình với Bạc Thần Kiêu là một việc rất sung sướng, trước khi ly hôn, tâm lý của Hàm Ý Vị Băng lúc nào cũng được thỏa mãn, sau đó mới là thân thể.
Hắn rất chiều chuộng và để ý cảm nhận của cô khi ở trên giường. Việc ép cô như hôm qua và tự theo ý hắn mà làm đến mức nơi đó của cô đau rát, là lần đầu tiên.
Ngoài ra, bụng cô tới bây giờ vẫn đang hơi phình lên, không cần nghĩ cũng biết trong đó đang chứa thứ gì.
Buồn ngủ, lại tủi thân, yên lặng chịu đựng cảm giác cơ thể bị người bên cạnh ôm siết lại, cùng với làn da nóng bỏng của hắn, Hàm Ý Vị Băng quyết định nhắm mắt cố ngủ tiếp.
Chỉ là nhắm một hồi, lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cô cũng không biết vì sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này nữa.
Bỗng, có một hơi thở nóng rực phủ lên mũi cô.
“Sao lại khóc?”
Giọng nam khàn khàn, mang theo chút lười biếng sau khi tỉnh giấc, gợi cảm đến mức phía dưới của cô ướt đẫm.
Môi bị ngậm lấy, Hàm Ý Vị Băng yên lặng để cho Bạc Thần Kiêu hôn, không đáp lời hắn.
“Tôi chọc gì em?”
Hắn cười khẽ, eo hơi nhúc nhích, ghé vào cạnh tai cô, bàn tay to nóng vội xoa mông Hàm Ý Vị Băng, vừa thở mạnh vừa đưa đẩy cây gậy đang hưng phấn ma sát với lớp thịt non đang yếu ớt bao vây xung quanh nó.
Không khác gì một con thú đực đang trong kỳ động dục, ra sức quyến rũ phối ngẫu của mình đồng ý hoan ái.
“Thêm lần nữa nhé?” – Hắn thấp giọng nói.
Mặt Bạc Thần Kiêu hơi vựng đỏ, như là cực kỳ động tình, nhìn cô một lát liền vươn lưỡi liếm tai cô, rồi chậm rãi ăn vào trong miệng.
Khoang miệng hắn ấm nóng, bụng bỗng bị một bàn tay to xoa nhẹ, sau đó hơi dùng lực ấn xuống, như đang thăm dò.
“Vẫn chưa tiêu hóa xong à?”
Giọng hắn dịu dàng cực kỳ, mang theo chút tiếc nuối, tay còn cách bụng xoa nhẹ tử cung của cô.
Hàm Ý Vị Băng nãy giờ không nói một lời, lúc này nhìn hành động của hắn, cô cong môi, nhẹ giọng hỏi người bên cạnh:
“Anh đang cố làm em mang thai à?”
Không phải là ‘anh muốn em mang thai à?’, cô trực tiếp nhấn mạnh hai chữ ‘cố làm’, ý bảo người này đang ép cô phải có con mà không có sự cho phép của cô.
Bàn tay đang xoa bụng có chút khựng lại, sau đó như thể là không có việc gì, tiếp tục xoa, như thế chỉ cần làm vậy là bụng của Hàm Ý Vị Băng có thể bớt phình lên vậy. Truyện Xuyên Không
“Tôi với em là vợ chồng, chuyện này chẳng phải đương nhiên sao?”
Bạc Thần Kiêu thấp giọng nói, tay còn lại ôm cô chặt hơn, cúi đầu nhìn vào mắt cô.
“Em không muốn à?”
Hàm Ý Vị Băng nhấc mắt, nhìn thẳng vào đôi tròng tử đen nhánh, khóe môi vốn cong lên bỗng hạ xuống, không cười nữa.
Một lát sau, cô mới thản nhiên hỏi:
“Nếu em nói em không muốn thì như thế nào?”
“Vậy thì đưa cho người hầu nuôi nấng, em không cần phải chăm nó chi cho mệt.”
Bạc Thần Kiêu mỉm cười, thấp giọng nói.
“Nếu nó không ngoan, tôi sẽ là người dạy dỗ nó, em chớ lo lắng, chỉ cần sinh ra nó cho tôi thôi.”
Eo hắn lại bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy, ngực hắn phập phồng, thở dốc, như là đang chịu đựng.
“Vợ, một lần nữa thôi, nhé?”
“Vợ, một lần nữa thôi, nhé?”
Khác với thái độ ép buộc của hôm qua, hôm nay Bạc Thần Kiêu cực kỳ có kiên nhẫn mà hỏi ý kiến cô.
Hàm Ý Vị Băng biết, hắn rõ là nghe hiểu ý của cô rằng cô không muốn mang thai, và chỉ đơn giản là như vậy thôi. Nhưng hắn lại tự ý bóp méo ý tứ của cô, tự ý cho rằng cô không muốn là vì ngại mệt và ngại con hư đốn, sau đó mới trả lời như thế.
Cô chưa kịp nói gì, thì lại bắt đầu cầu hoan, rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này.