Thứ Muội Giả Mạo - Chương 10
Ngày rời khỏi kinh thành, ánh nắng rạng rỡ.
Nhưng khi tagặp lại Lý Tâm Nhi, nàng tađã không còn dáng vẻ tiểu thư khuê các như trước, nước da lúa mì, hai mắt tinh ranh, tướng mạo cay nghiệt.
Bên cạnh nàng tadẫn theo hàng chục tên cướp, vây quanh chúng ta.
“Không ngờ nhỉ Lý Đông Nghi, mạng ta hèn, nhưng không c.h.ế.t được, hôm nay rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Nàngtacười chói tai.
Hàng chục tên cướp vây chặt chúng ta, miệng không ngừng gọi trại chủ phu nhân.
Tache chở mẫuthân, cười lạnh nhìn nàng ta, “Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
Kiếp trước Lý Tâm Nhi tội ác tày trời, nhưng kiếp này những việc sai trái nàng gây ra đều chưa từng hại mạng người, ta chỉ dồn nàng tavào đường cùng, không lấy mạng nàng.
Nhưng hiện tại khác, nàng tangoan cố, tự chuốc lấy họa.
Ta liếc mắt nhìn bụi cây phía nam, vừa định giơ tay lên, một mũi tên bất ngờ b.ắ.n tới, nhắm thẳng vào Lý Tâm Nhi.
Nàng tanhanh chóng phảnứng lại, túm lấy tên cướp bên cạnh làm bia đỡ đạn.
Mạng người sống sờ sờ mất đi trước mắt ta.
“Hãy bó tay chịu trói, còn có thể tha cho ngươi không chết.”
Giọng nam trầm ấm vang lên sau lưng ta, ta quay đầu, nhìn thấy vị Huân Quốc công trong truyền thuyết, áo đỏ thắt lưng đen, dung mạo yêu dị lại lạnh lùng, cảngười toát ra uy áp.
Hắnliếc ta một cái, thảnnhiên mở miệng: “Không cần căng thẳng.”
Ta nhớ đến ngườicủa mình đã mai phục trước đó, ban đầu định xuất hiện nhưng vì sự xuất hiện của hắnmà tạm thời không lộ diện, im lặng hai giây, “Không căng thẳng.”
“Lý Đông Nghi, ta còn tưởng ngươi thanh cao lắm, chẳng phảicũng giống ta thích quyến rũ nam nhân sao? Con tiện nhân đáng phảixuống địa ngục!Lên cho ta!”
Nhân mã của chúng ta công khai ít hơn nàng tagần ba lần, trong một trận hỗn chiến, hàng chục tên cướp c.h.ế.t hoặc bị thương.
Lý Tâm Nhi bị Huân Quốc công b.ắ.n một mũi tên vào hai chân, cúi đầu run rẩy.
Ta vừa bước tới, nàng taliền khóc lóc van xin, “Đừng g.i.ế.c ta, đừng g.i.ế.c ta, ta không muốn chết! Ta biết sai rồi, sau này không dám nữa!”
“Cần gì chứ?”
Ta đưa tay ra đỡ nàng ta, cúi người chạm vào cơ thể nàng ta, đột nhiên nàng tangẩng đầu,mắt đỏ ngầu, rút con d.a.o găm giấu trong tay áo đ.â.m về phía mặt ta.
“Phập——”
Máu b.ắ.n tung tóe, d.a.o của ta nhanh hơn nàng ta một bước, đ.â.m chính xác vào cổ nàng ta.
Lý Tâm Nhi trợn tròn mắt, trong mắt đầy sự không cam lòng.
“Có nhiều cơ hội như vậy, ngươi một lần cũng không nắm bắt được.”
Ta từ từ lau vết m.á.u trên tay, quay người bước đi.
“Hôm nay đa tạ Huân Quốc công.”
Ta cảm ơn xong liền dìu mẫu thân lên xe ngựa, nhưng quạt xếp của hắnđột nhiên chặn trước mặt ta.
“Chỉ một câu cảm ơn thôi sao?”
Ta cong môi cười, “Huân quốc công hôm nay không đến, cũng sẽ là kết quảnày, không phảitất cảnữ tử đều phảidựa vào nam tử, những thứ này cũng không thể đảđộng ta.”
“Lời này vượt quá giới hạn, mong Quốc công chớ để bụng.”
“Sau này núi cao sông dài, có duyên gặp lại.”
Ta không nhìn sắc mặt Huân Quốc công, lên xe ngựa mới phát hiện chiếc ngọc bội đeo bên hông đã vỡ nát từ lâu.
Mẫuthân có chút cảm khái, “Đây vẫn là năm ngoái mẫu thânđi chùa Đại Tướng Quốc cầu cho con bình an, không ngờmớimột năm đãvỡ nát, đợi đến nhà ngoại tổ, mẫu thânsẽ cầu cho con một cái nữa.”
“Đượcạ.”
(Hết)