Thứ Muội Giả Mạo - Chương 5
Phụ thân lập tức đập bàn đứng dậy: “Hôm nay có thểbắt nạtđệ đệ tuổi còn nhỏ, ngày mai còn không biết sẽ ngang ngược đến mức nào, người đâu, mang gia pháp lên!”
Mẫu thân hoảngsợ mặt trắng bệch, không đợi bà ấy mở miệng cầu xin tha thứ, ta dắt đệ đệ ra, vén ống tay áo đệ ấy lên.
Những vết bầm tím nông sâu, có chỗ đã chuyển sang màu tím.
“Phụ thân nếu còn tự cho mình tai thính mắt tinh, thì hãy nhìn cho kỹ những vết thương trên người đệ đệ!”
Ta đảo mắt quay sang nhìn Lý Minh Cảnh, lời nói lại là dành cho phụ thân: “Tứ đệ ở thư viện mỗi ngày đều dẫn theo đám học tử không học hành gì để ức h.i.ế.p A đệ, nếu A đệ không viết bài tập cho tứ đệ thì sẽ không có cơm ăn, nếu không nghe lời tứ đệ, buổi tối sẽ phảichịu tát của tứ đệ, thậm chí còn cảnhcáo người khác không được đến gần A đệ, tránh bịvạ lây.”
“Hôm naycó kỳ thi nhỏ,tứđệgian lậnbị phu tử phát hiện, lại đẩy lỗi cho A đệ, bắt đệ ấy chui qua háng, đệ ấy không chịu, tứ đệ liền đè đệ ấy xuống đất đánh đập, tứ đệ tuổi còn nhỏ, lại biết ỷ thế h.i.ế.p người, phụ thân minh bạch cảđời, chẳng lẽ muốn để quan lại trong kinh thành đều biết người dạy dỗ ra một thứ vô liêmsỉvậy sao!”
Để tránh Liễu di nương và Lý Minh Cảnhgiảo biện, ta đem chứng cứlàchữ viết và giấy viết thư của phu tử để chứng minh ném lên bàn.
Liễu di nương há hốc mồm, Lý Minh Cảnhcũng không chịu buông tha, “Phụ thân đừng tin lời của tỷ ấy, đây đều là giả!”
Nhưng dù sao cũng còn non nớt, vẻ mặt chột dạ lộ rõ.
“Phụ thân nếu không đưa ra công đạo, con không ngại sẽ làm lớn chuyện này, trảlại cho A đệ một đời trong sạch!”
Chỉ trong hai hơi thở, phụ thân đã tát Lý Minh Cảnhmột cái, nhanh đến mức khiến người ta không kịp đề phòng.
“Phụ thân, người đánh con làm gì! Người đánh tỷ ấy đi!”
“Câm miệng!”
Thứ muội vội vàng chạy đến, hung hăng trách mắng Lý Minh Cảnh, quay sang liền quỳ xuống trước mặt ta,cố tỏ rakhiêm tốn, “Phụ thân bận rộn, là muội không giáo dục tốt A đệ, muội thay A đệ xin lỗi tỷ tỷ, bất kể là quỳ hay là gia pháp, muội đều nguyện ý chịu, chỉ xin tỷ tỷ bớt giận!”
Thật là một màn kịch hay để chia sẻ gánh nặng cho phụ thân và chuyển hướng mục tiêu.
Ta cười lạnh, “Nếu ta nói không thì sao ?”
Sắc mặt phụ thân không vui, “Đều là người nhà, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ rồi, phạt cũng đã phạt rồi, con là trưởng tỷ của bọn nó, sao phảibụng dạ hẹp hòi như vậy? Con nổi danh ở bên ngoài, cũng nên làm gương cho chúng nó.”
Sống trong bùn mãi thành thói, ta thấy được sự đắc ý trong mắt Lý Minh Cảnh, cười nhạt, “Phụ thân nói đúng, muội muội đã thành tâm như vậy, vậy thì phạt muội muội mỗi buổi trưa đến quỳ ởviệncủa ta đi.”
Sắc mặt thứ muội cứng đờ.
Ta cùng mẫu thân và đệ đệ trở về viện, mẫu thân vừa bôi thuốc cho đệ đệ vừa rơi nước mắt.
Đệ đệ ngoan ngoãn, tuy đã hình thành tính cách không thích nói chuyện, nhưng vẫn chu đáo lau nước mắt cho mẫu thân.
Ta cất kỹ quần áo cho đệ đệ, nghe thấy tiếng chim hót ngoài sân.
Là Thanh Tu đã trở về.
“Lúc trước Liễu thị sợ hãi sinh non, tá túc ở một hộ gia đình ở thôn Liễu Hạnh, nữ nhân trong gia đình đó cũng mới sinh con không lâu, bà đỡ vừa hay ở sát vách, nhưng năm năm trước gia đình này bỗng nhiên gặp phảitai họa, cảnhà đều chết, bà đỡ không lâu sau cũng chuyển đi.”
“Theo lời người dân trong làng, bà đỡ và gia đình này từ lâu đã có hiềm khích từ lâu, hai nhà bất hòa nhiều năm.”
“Đúng rồi.” Thanh Tu đưa cho ta một miếng ngọc bội, “Đây là thuộc hạ trên đường về gặp được Huân Quốc Công, ngài ấy bảothuộc hạ mang đến cho người, nói là đồ của nhà đó.”
Ta hơi sửng sốt nhận lấy.
Ta và Huân Quốc Công chưa từng có giao tình, sao y đột nhiên lại giúp ta, còn biết được kế hoạch của ta?
Nghĩ không ra, ta cẩn thận sờ ngọc bội, hoa văn trên đó rõ ràng, chất liệu thượng thừa, căn bảnkhông phảithứ mà một gia đình nông dân có thể có.
“Con gáinhà đó trông như thế nào?”
Thanh Tu hồi tưởng lại, “Người dân trong làng nhắc đến nữ nhân này đều nói rất xinh đẹp, thường trêu chọc nói không giống họ sinh ra, đôi phu thê này tuy chỉ có một đứa con gái, nhưng đối với nàng ấy cũng là hết lòng hết dạ.”
Ta thu hồi ngọc bội, cong môi, “Thôn Hạnh Liễu không phảilà nơi giàu có đông đúc gì, một gia đình như vậy gặp phảitai họa, nhất định có điều mờ ám, nhất định phảitìm được bà đỡ kia.”
Ta chọn cho đệ đệ một thư đồng có thể đánh nhau, cùng đệ đệ trở về thư viện.