Thứ Muội Giả Mạo - Chương 6
Tối hôm đó, Thanh Tu đưa tin tức về bà đỡ.
Có Huân Quốc Công nhúng tay, khẩu cung chắc như đinh đóng cột cũng có được.
Ta bảoLục Nguyệt gọithứ muội qua quỳ.
Quảnhiên, theo Lục Nguyệt trở về là Nga Mao, ta cười rót một tách trà, bảoLục Nguyệt canh giữ ngoài cửa.
“Lý do gì ?”
Nga Mao sắc mặt lạnh nhạt, “Tam tiểu thư nhiễm phong hàn không khỏe, nô tỳ thay Tam tiểu thư đến quỳ.”
Ta thong thảnhấp trà, gật đầu, “Cũng là một cái cớ không tồi, quảthực không thể nghi ngờ đến ngươi.”
“Trước đây ta nhờ người truyền lời cho ngươi, cùng ta hợp tác, ngươi không tỏ thái độ, nhưng lại khi ta đi thăm đệ đệ thì dùng củấu nhắc nhở ta xe ngựa có vấn đề, ta xưa nay đều có qua có lại.”
Ta lấy ngọc bội ra, “Nhìn quen không?”
Sắc mặt Nga Mao có chút khó coi, dù cố gắng kiềm chế, vẫn không nhịn được phiếm hồng ở đuôi mắt, “Ngườilàm sao tìm được?”
“Cái này không quan trọng, bọn họ nuôi dưỡng ngươi lâu như vậy, lúc lâm chung còn muốn bảovệ tính mạng của ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết là ai tàn nhẫn như vậy muốn đưa một đôi phu thê không có khảnăng chống trảvào chỗ chết? Thi thể của bọn họ ở đâu?”
Nga Mao rốt cuộc nhịn không được, nàng ta ngẩng đầu nhìn ta, trong mắtđầyhận ý, phẫn nộ cùng bi thương đan xen, “Thật sự là Tam tiểu thư?”
Ta không nói gì, đưa khẩu cung của bà đỡ cho nàng ta.
Năm năm trước khi nàng ta vào phủ, cách thời gian nhà kia bị diệt môn không bao lâu, cũng là thứ muội dẫn nàng ta vào phủ, nói là bên đường gặp phảiăn mày, thấy nàng ta đáng thương nên mang về làm nha hoàn, nhưng lại đặt tên cho nàng ta là Nga Mao [Lông ngỗng].
Rất ti tiện.
Nga Mao xem xong khẩu cung suýt chút nữa đứng không vững, cảngười nàng ta cũng run rẩy, “Cho nên chỉ vì nàng tacảm thấy cha nuôimẹ nuôicủa ta tồn tại thêm một ngày nào sẽ uy h.i.ế.p đến địa vị của nàng tata,nêngiết hại bọn họ?”
“Nhưng đó cũng là phụ mẫu thân sinh của nàng tata mà!”
Giọng nàng ta như thể bị xé rách, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Không ai hiểu nỗi khổ mất đi người thân hơn ta, ta ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, “Thi thể không còn, nhưng ta đã thay ngươi tìm được mộ y quan, cũng thay ngươi tế bái, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể sắp xếp cho ngươi đi xem một lần.”
Nga Mao lắc đầu, lau khô nước mắt mới mở miệng, “Nàng ta cùng Hoa gia công tử tối qua gặp mặt, muốn đưa Ngũ thiếu gia vào chỗ chết.”
Hoa gia có một con trai, một con gái, đứa con trainày tuy bất tài, cảngày lưu luyến chốn phong nguyệt, nhưng con gái lđược phong làm Hiền phi trong cung, cũng không ai dám coi thường Hoa công tử này.
Kiếp trước muội muội cùng Hoa công tử dây dưa không rõ, một mặt tham lam quyền thế hắn mang đến, một mặt lại chê hắn là bùn nhão không làm được tích sự gì.
Nhưng người quá hai mặt là sẽ gặp báo ứng.
Ta bảongười đưa Nga Mao về, lại phái người âm thầm bảovệ A đệ.
Ngày rằm tháng Giêng, ta cùng mẫu thân đi dâng hương, nhận được tin tức của Nga Mao: [Công chúa dẫn cung nữ cải nam trang lẻn vào thư viện Lộc Động, cô nương đã chuẩn bị từ lâu.].
Xem ra tỷ tỷ của Hoa công tử có vài phần thủ đoạn, ta tìm đến Thanh Tu, nói cho hắnchủ ý của ta.
Tiền, dầu thắp hương thêm được một nửa, tên sai vặt trong nhà vội vàng truyền đến tin tức từ thư viện, ta cùng mẫu thân qua đó, hiện trường hỗn loạn.
Bên cạnh sườn núi, có một t.h.i t.h.ể cải nam trang.
Một đám học tử và phu tử vây kín xung quanh sắc mặt ngưng trọng.
A đệ ướt sũng quỳ bên cạnh phụ thân, Tứ đệ quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, trông như bị dọa sợ, phía sau còn có vài học tử quỳ trên mặt đất, không dám nhúc nhích gì.
“Phụ thân, không phảicon làm, thật sự không phảicon!” Lý Minh Cảnhtúm lấy vạt áo phụ thân, khóc lóc thảmthiết.
Công chúa cải nam trang sắc mặt giận dữ, “Rõ ràng là ngươi sai người đưa thị nữ của bổn cung đi, những học tử này có ai không thể làm chứng?”
“Là A đệ épta!” Lý Minh Cảnhđiên cuồng tìm cách lấp liếm, chỉ vào A đệ, “Thư viện không có nữ tử, là A đệ phát hiện nàng ta là nữ cải trang nam, nổi ác tâm với nàng ta, còn lấy mẫu thân áp chế ta, ta không thể không thay hắnđi tìm vị tỷ tỷ này, kết quảvị tỷ tỷ này không chịu, A đệ muốn ra taycưỡng ép, trong lúc lỡ tayđẩy nàng ta xuống ao.”
“Ta muốn xuống cứu người, nhưng A đệ không cho ta đi, trơ mắt nhìn nàng ta c.h.ế.t đi, ta bảohắnđi nhận lỗi, hắnkhông chịu, còn tạo dựng ra cảnh tự mình rơi xuống nước, tất cảđều không liên quan đến ta, ta là bị ép buộc! Phụ thân người cứu con với!”
Chết đến nơi rồi mà vẫn muốn giội nước bẩn.