Thứ Muội Giả Mạo - Chương 9
Ta xoay người rời đi, Lý Tâm Nhi nắm lấy bài vị đập mạnh vào gáy ta.
Tránh được một phần, vẫn đầu rơi m.á.u chảy.
Lục Nguyệt đau lòng bôi thuốc cho ta, “Cô nương hà tất phảicho nàng tacơ hội?”
Tôi vuốt tấm băng gạc quấn quanh trán, “Không cho cơ hội thì làm sao diệt cỏ tận gốc đây?”
Phụ thân trước nay luôn coi trọng thể diện, dù có chuyện như vậy xảyra, chỉ cần ra lệnh cấm khẩu, cũng chỉ lưu truyền trong phủ, huống chi ông ta thiên vị Liễu thị không phảingày một ngày hai, Lý Tâm Nhi bên cạnh nhiều năm, nếu Liễu thịmềm lòng, người nhất định sẽ không bức người ta vào đường cùng.
Nhưng đó không phảiđiều ta muốn.
Ta lấy cớ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho hoàng hậu rêu rao khắp nơi, rất nhanh bên ngoài liền truyền ra tin đồn nhà Trung Thư Lệnh ẩn chứa tai tiếng.
Phụ thân biết được,sau đótức giận không thôi, nhưng không thể trút giận lên ta, đêm đó liền đuổi Lý Tâm Nhi ra khỏi nhà.
Mưa to như trút nước, nàng takhổ sở như chó đói.
“Ta đã mất đi thân phận nữ nhi Lý gia, bị giam cầm không biết lúc nào mới có thể đi ra, ngươi vì cái gì còn muốn đuổi tận g.i.ế.c tận ta?”
“Ta từng coi ngươi là tỷ tỷ thân thiết nhất, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy!”
Ta nhấc chân, mũi giày thêu chạm vào cằm nàng ta, “Lấy oán trảân từ trước đến nay đều là ngươi, không phảisao?”
“Ta coi ngươi như muội muội thân sinh, ngươi lại muốn lợi dụng việc mang thai để hãm hại ta đến chết, ông trời có mắt, sẽ không bao giờ dung túng cho kẻ ác làm điều ác.”
“Không chỉ vậy, con người ngươi từ đầu đến chân đều khiến người ta ghê tởm!”
Ngay trước đêm ta đi đưa cơm cho nàng ta, ta thấy phụ thân đi trước ta một bước.
Trong từ đường tối tăm, Lý Tâm Nhi cởi quần áo ngay tại chỗ, phơi bày thân thể trần trụi trước mặt phụ thân, lắc lư cầu xin, khóc lóc kể lể, cam tâm làm ngoại thất không được công khai, chỉ cầu được sống sót.
Ta tưởng phụ thân sẽ hung hăng đẩy nàng tara, không ngờ lại bị nàng tamê hoặc.
Thật sự buồn cười.
Ông ta đối với một người nhỏ hơn ta một tuổi, nuôi dưỡng hơn mười năm lại nổi lên dục vọng.
Ta canh giữ bên ngoài nửa canh giờ, ông ta và Lý Tâm Nhi dừng lại ở bước cuối cùng.
Giọng nói trầm trọng thường ngày truyền đến tai ta chỉ khiến ta cảm thấy buồn nôn, “Đông Nghi không thể dung nạp ngươi, ngươi cần đợi ta một thời gian, ta sẽ để ngươi sống.”
Lý Tâm Nhi lo lắng, “Vậy… vậy khi nào concó thể hầu hạ người?”
Cái dáng vẻ sợ c.h.ế.t dù ta không nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng ra.
Nuôi dưỡng trong phủ Lý gia nhiều năm như vậy, lại chỉ học được cách dùng thân thể để trao đổi, thật sự đáng thương.
“Rất nhanh thôi.”
Ta đứng trong bóng tối, nhìn phụ thân từ trong từ đường đi ra, lại là dáng vẻ uy nghiêm, không giận tự uy của bậc trưởng bối.
Gia nhân nhận lệnh của ta, đuổiLý Tâm Nhi ra khỏi kinh thành.
Sau yến tiệc sinh thần của Hoàng hậu, trong nhà tổ chức nghi thức nhận tổ quy tông cho Nga Mao trở về chính vị, đặt tên là Lý Nga.
Trong bữa ăn tối, ta cân nhắc từng câu từng chữ, muốn nói với mẫu thân chuyện rời khỏi Lý gia, nhưng không ngờ mẫu thân lại đi trước ta một bước.
“Nghi nhi, nương muốn hòa ly với phụ thân con, không biết con có nguyện ý hay không?’
Sắc mặt mẫu thân nặng nề, trong mắt có một nửa mong đợi, một nửa dò xét.
Tacười nắm tay mẫu thân, “Mẫu thânlàm gì con cũng ủng hộ.”
Nhàngoạimẫu thân giàu có, cũng không nhất thiết phảiở lại nơi khiến người ta buồn nôn này.
Phụ thân cao tay hơn, khi mẫu thân đề cập đến chuyện hòa li thì vô cùng tức giận, trách móc mẫu thân không có nữ đức, kiên quyết không chịu, đó là lần đầu tiên trong đời tathấy mẫu thân lạnh lùng như vậy.
Talấy chuyện tối hôm ở từ đường ra tìm ông ta, lấy thể diện mà ông ta coi trọng để ép ông ta, “Nếu phụ thân không đồng ý, con sẽ vì mẫu thân mà quậy đến mức Lý phủ gà bay chó sủa, ngôn quan luôn chú ý đến gió thổi cỏ lay, vị trí Trung thư lệnh của phụ thân có thể ngồi được bao lâu?”
“Ta không ngờ con lại có tâm cơ như vậy.”
Phụ thân tức giận, mặt đen như có thể vắt ra mực, nhưng cuối cùng vẫn cùng mẫu thân đến quan phủ để hòa li.