Thứ nữ Thẩm Diệc Đồng - Chương 1
Phật tự.
Trong tĩnh thất, mùi đàn hương nhàn nhạt vấn vít trong không khí.
Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.
Hắn đứng đó, ngang lưng đeo kiếm, vận y phục quan sai của Kinh Triệu Doãn, cau mày nhìn ta:
“Nàng chính là Thẩm Diệc Đồng?”
Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, chỉ khẽ ho vài tiếng, giọng có chút yếu ớt:
“Phải. Thế tử, thân thể tiểu nữ không tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”
Dứt lời, ta cúi đầu tiếp tục ép chặt bức Phật họa rộng lớn trên bàn, lại ho khẽ một tiếng.
Tống Minh An nhìn ta chằm chằm, giọng điệu trầm thấp:
“Nàng nhận ra ta?”
Ta mỉm cười:
“Thế tử quên rồi sao? Trước đây không lâu, tại thọ yến của Trương lão phu nhân, chúng ta đã từng gặp mặt.”
Hắn hơi giãn mày, đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Cả gian tĩnh thất trống trải, chỉ cần đảo mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ.
“Thẩm cô nương có gặp người lạ nào bị thương không?”
Ta nhàn nhạt hỏi lại:
“Thế tử đang truy bắt phạm nhân sao?”
Ta lắc đầu:
“Không có. Căn phòng này vốn chẳng có chỗ nào để ẩn nấp, nếu thế tử không yên tâm, có thể lục soát.”
Tống Minh An bước tới, mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, nhưng bên trong trống trơn. Hắn lại sải bước tiến về phía ta.
Trong lòng ta bỗng nhiên căng thẳng, cứ ngỡ hắn đã phát hiện ra điều gì đó.
Tống Minh An đứng trước án thư, cúi người, giọng nói trầm thấp đầy ẩn ý:
“Thảo nào mấy ngày trước, phụ thân nàng đột nhiên đề nghị gả nàng cho ta. Hóa ra tại thọ yến hôm ấy, nàng vừa gặp đã đem lòng ái mộ ta?”
Ta kinh ngạc chớp mắt, không hiểu hắn lấy đâu ra sự… tự tin này!
Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Trong cơn hoảng loạn, ta vội vươn tay túm chặt lấy tay áo hắn, ánh mắt ánh lên tia sáng:
“Thế tử điện hạ, nô gia… nô gia quả thực ngưỡng mộ ngài!”
Tống Minh An chau mày, trầm giọng quát:
“Buông tay!”
Hắn không còn tâm trí để tiếp tục nhìn xuống dưới án thư nữa, nhưng ta lại giữ chặt không buông.
Cả hai giằng co ngay giữa gian phòng.
Tống Minh An bật cười đầy giễu cợt:
“Ha, một thứ nữ nho nhỏ như ngươi cũng dám vọng tưởng đến bổn thế tử? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Ta ngước mắt nhìn hắn, hốc mắt thoáng đỏ lên, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Thế tử thực sự căm ghét ta đến vậy sao?”
Đúng lúc này, bên ngoài có người bẩm báo:
“Thế tử, tiểu thư Tần gia dường như bị hoảng sợ, xin ngài mau qua đó!”
Tống Minh An nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ chán ghét, liền lùi lại hai bước, hất mạnh tay ta ra:
“Ngươi là cái thá gì mà đòi xứng với ta? Đừng hòng mơ tưởng! Bổn thế tử tuyệt đối không cưới ngươi!”
Dứt lời, hắn sải bước rời khỏi phòng.
Ta đứng yên tại chỗ, tim đập dồn dập, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Thấy bóng hắn khuất xa, ta mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cất cao giọng:
“Hương Liên!”
Gọi hai tiếng, Hương Liên từ bên ngoài vội bước vào, cúi đầu hỏi:
“Tiểu thư có gì dặn dò?”
Ta bình tĩnh đáp:
“Khép cửa lại, ta còn phải hoàn thành bức Phật họa để ngày mai giao cho lão phu nhân.”
“Dạ!”
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối tĩnh lặng.
Ta lập tức vén bức họa trên bàn ra, xoay người lùi về sau, hạ giọng nói:
“Ninh vương điện hạ, người đã đi rồi, mau ra ngoài đi!”
Bên dưới án thư khẽ vang lên tiếng động.
Một nam nhân từ dưới bò ra, sắc mặt tái nhợt, chắp tay cảm tạ:
“Đa tạ!”
Ta cắn môi, trầm giọng nói:
“Không cần khách sáo… Mau rời khỏi đây đi, đừng khiến ta bị liên lụy!”
2.
Nửa nén nhang trước, Ninh Vương bỗng đột ngột xông vào tĩnh thất của ta. Có lẽ đã đường cùng, hắn hỏi ta liệu có thể giúp hắn hay không.
Tối qua, quan binh bao vây Phật tự, lùng bắt một phạm nhân đào tẩu. Tất cả mọi người trong chùa đều bị cấm ra ngoài.
Kẻ dẫn đầu chính là thế tử phủ Tử tước—Tống Minh An.
Sắp đến lễ Phật Đản, không ít nữ quyến quý tộc đến chùa thanh tu, nhất thời ai nấy đều hoảng loạn.
Quan binh nói rằng có một kẻ giết người tàn ác đang lẩn trốn trong chùa.
Hôm nay, khi Ninh Vương chạy vào đây, ta mới biết sự tình không đơn giản như vậy.
Ta vốn không muốn dính dáng vào thị phi, nhưng người cầu cứu ta lúc này lại là Ninh Vương—Mộ Dung Khanh…
Lần đầu tiên ta gặp hắn là một năm trước.
Hôm đó, ta dạo phố, vô tình nhìn trúng một cây trâm ngọc. Không ngờ, một tiểu thư khác cũng thích món đồ này, nhất quyết tranh giành với ta.
Nàng ta ngạo mạn, ương ngạnh, còn ta lúc ấy không biết thân phận của nàng, chỉ vì tức giận mà quyết không nhường.
Mãi đến lúc trả tiền, ta mới phát hiện mình đã đánh rơi túi tiền từ lúc nào không hay.
Tình cảnh khi ấy thực sự quá mức bẽ bàng.
Tiểu thư đó chính là Tần Vũ Như, thiên kim của Lễ Bộ Thượng thư. Nàng ta không bỏ lỡ cơ hội chế nhạo ta, khiến ta chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Đúng lúc này, một nam tử đứng bên cạnh lên tiếng. Hắn nhẹ nhàng lấy bạc ra thanh toán, giúp ta hóa giải tình thế khó xử.
Tần Vũ Như chỉ có thể tức tối bỏ đi.
Sau này, phụ thân ta thăng chức, khách khứa tới phủ chúc mừng, trong số đó có cả vị công tử ấy.
Lúc ấy ta mới biết, hóa ra người đã giúp ta khi đó chính là Ninh Vương.
Qua lại nhiều lần, ta và hắn dần trở nên quen thuộc…
Vài lần gặp mặt, ta nhận ra Ninh Vương là người phong nhã, tài trí song toàn, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.
Thế nhưng, không lâu trước đây, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức rằng Ninh Vương hành thích bệ hạ, có ý đồ mưu phản.
Ta biết chắc đó là lời vu oan.
Nhưng tranh đoạt hoàng vị xưa nay đều tàn khốc, dù có biết hắn vô tội, ta cũng chẳng dám mở miệng nói một lời.
Không ngờ, hôm nay hắn lại xông vào phòng ta, cầu xin ta cứu giúp!
“Ninh Vương điện hạ…”
Hắn thở dốc, ánh mắt tuyệt vọng, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy yếu ớt, trông vô cùng thê lương.
Thấy ta chần chừ không nói, hắn khẽ cười khổ, giọng nói khàn khàn:
“Thẩm cô nương, nếu nàng không muốn giúp, ta cũng không trách….”
Dứt lời, hắn xoay người định rời đi.
Nhìn bóng dáng gầy gò, yếu ớt của hắn, lòng ta bỗng nhiên chấn động.
Ta nghiến răng, chỉ vào án thư:
“Vào đó đi. Nếu có thể lừa được bọn họ, chàng hãy nhanh chóng rời đi, đừng để ta bị liên lụy. Nếu không thoát được, cứ bắt ta làm con tin, nói rằng mọi chuyện ta làm đều do chàng ép buộc, không phải ta tự nguyện, thế nào?”
Ninh Vương nhìn ta, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng, sau đó gật đầu kiên định:
“Được!”
Hắn không do dự, nhanh chóng chui vào gầm án thư.
Ta lập tức hạ bức họa chưa hoàn thành xuống, phủ lên bàn.
Bức Phật họa rộng lớn vừa hay che khuất không gian bên dưới.
Sau đó, ta ngồi xuống trước án thư, cố ý xòe rộng váy áo, che kín tầm nhìn.
Vừa sắp xếp xong xuôi, Tống Minh An liền xông vào.
Ta trấn tĩnh đối diện với hắn, nhưng thực chất trong lòng sợ đến sắp chết.
Hắn suýt nữa đã kiểm tra dưới bàn.
Trong cơn hoảng loạn, ta vội giữ lấy tay áo hắn, cố ý bày tỏ lòng ái mộ để ngăn cản.
May thay, đúng lúc đó, Tần Vũ Như gọi hắn đi, ta mới có thể thuận lợi vượt qua cửa ải này.
Tạ ơn trời đất!
Trước kia, ta vốn rất chán ghét Tần Vũ Như, cảm thấy nàng ta ngạo mạn, thích gây khó dễ cho ta.
Nhưng hôm nay, ta thực lòng biết ơn nàng ta!
“Đa tạ Thẩm cô nương, đại ân hôm nay, ngày sau tất báo!”
Mộ Dung Khanh từ dưới án thư chui ra, khẽ hành lễ với ta.
Ta vội né tránh, lạnh giọng thúc giục:
“Điện hạ mau đi ngay!”
Hắn biết ta không muốn bị liên lụy, liền mở cửa sổ định trèo ra ngoài. Nhưng vừa ló đầu ra, hắn lập tức rụt lại, sắc mặt khó coi:
“Thẩm cô nương, bên ngoài có quan binh, không đi được.”
Ta: “…”
Lúc này, ta mới thật sự hối hận!
Nếu để người khác phát hiện Ninh Vương đang ở trong phòng ta, chắc chắn ta sẽ không còn đường sống.
Chỉ vì một phút mềm lòng mà ta lại tự chuốc họa vào thân!
Mộ Dung Khanh trầm ngâm một lát, rồi nói:
“Thẩm cô nương, thật ra vẫn còn một cách, có thể giúp chúng ta hóa hiểm thành an.”
Ta siết chặt tay, ánh mắt đầy cảnh giác:
“Cách gì?”
Hắn chần chừ, sau đó dò hỏi:
“Ta nghe nói cô nương tinh thông thuật hóa trang, chẳng khác nào thuật dịch dung. Chẳng bằng giúp người thì giúp đến cùng, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên?”
Ta khẽ giật mình.
Hắn làm sao biết được điều này?
Ta chỉ là một thứ nữ, nhưng lại có thể được phụ mẫu ưu ái, sống yên ổn trong phủ, theo đích mẫu đến Phật tự tu hành, tất cả đều nhờ vào kỹ năng hóa trang của ta.
Ta trời sinh có thiên phú trong việc trang điểm, lại chịu khó nghiên cứu, có thể khiến một nữ tử dung mạo bình thường biến thành mỹ nhân khuynh thành, gần như đạt đến mức dịch dung.
Các tỷ muội trong phủ, ngay cả đích mẫu cũng thường nhờ ta hóa trang.
Nhưng người biết được bí mật này không nhiều.
Mộ Dung Khanh chăm chú nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ mong đợi:
“Thẩm cô nương?”
Thôi vậy…
Ta hít sâu một hơi, đưa tay day trán, rồi cất cao giọng gọi:
“Hương Liên, mang hộp trang điểm của ta đến đây!”
“Dạ!”
Hương Liên vội vã rời đi.
Lúc này, ta và Ninh Vương đã ngồi chung một thuyền, chỉ có thể cược một phen.
Ta phải hóa trang cho hắn thành một người khác, thừa dịp hỗn loạn mà đưa hắn ra ngoài.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể an toàn, mà ta cũng có thể bình yên thoát thân!