Thứ nữ Thẩm Diệc Đồng - Chương 7
“Đi theo ta!”
Cậu bé con ra vẻ già dặn, nghênh ngang dẫn đường phía trước.
Ta bước nhanh theo sau, cùng đi về phía hồ nước.
Đến nơi, cậu bé liếc ngang liếc dọc, sau khi xác nhận không có ai, đột nhiên nhảy xuống nước.
Mặc dù cậu ta biết bơi, nhưng vẫn giả vờ chật vật vùng vẫy.
Ta lập tức hô lớn:
“Có người rơi xuống nước!”
Nha hoàn do Ninh Vương sắp xếp sẵn cũng phụ họa la hét kêu cứu.
Không chút chần chừ, ta lao xuống nước, ôm chặt cậu bé, sau đó cố gắng kéo lên bờ.
Xung quanh, mọi người ùn ùn kéo đến.
Tất cả đều tận mắt chứng kiến cảnh ta cứu tiểu thế tử An Quốc Công phủ.
An Quốc Công phu nhân ôm chặt cháu trai, xúc động đến bật khóc.
Trong cơn mừng rỡ, bà lập tức nhận ta làm nghĩa nữ, còn tặng vô số phần thưởng.
Không chỉ vậy, bà còn tuyên bố trước mặt bao người—từ nay về sau, ta có An Quốc Công phủ chống lưng.
Tống phu nhân cũng được thơm lây, nhưng rõ ràng trong lòng bà ta cực kỳ không vui.
Bởi vì—
Nếu ta có thể nhảy xuống hồ cứu người, chứng tỏ thân thể khỏe mạnh, hoàn toàn không có bệnh gì cả.
Bây giờ ta đã trở thành nghĩa nữ của An Quốc Công phu nhân, Tống gia càng không có lý do để cấm túc ta.
Ngay cả Tống Minh An, dù có khó chịu đến mấy, cũng không thể công khai chống đối An Quốc Công phu nhân.
Nhờ vậy, ta chính thức lấy lại tự do.
Vài ngày sau, An Quốc Công phu nhân gửi thiệp mời ta vào cung.
Nghe nói Hoàng hậu nương nương muốn gặp ta, còn đặc biệt dặn ta mang theo hộp trang điểm.
Đây là vinh dự vô cùng to lớn!
Tống phu nhân đố kỵ đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Bà ta sống bao nhiêu năm, đến nay vẫn chưa từng được tiến cung, vì thân phận không đủ cao.
Ta – một người con dâu, lại được vào cung trước cả bà ta để diện kiến Hoàng hậu.
Không khác gì một cái tát thẳng vào mặt Tống phu nhân.
Sau khi tiến cung, Ninh Vương bí mật gặp riêng ta.
Hắn thấp giọng nói:
“Gần đây Hoàng hậu bị nổi mẩn đỏ.”
“Người của Quý phi muốn nhân cơ hội này để bà ta thay thế Hoàng hậu chủ trì lễ tế thiên.”
“Ta đã tiến cử ngươi với Hoàng hậu. Nếu ngươi có thể giúp nàng che giấu, coi như lập đại công.”
Ta hít sâu một hơi, vừa hồi hộp, vừa kích động:
“Ta hiểu rồi.”
Lễ tế thiên là trách nhiệm của Quốc mẫu.
Nếu Hoàng hậu vì bệnh tật mà không thể chủ trì, để cho Quý phi thay thế, thì sau này sẽ có người nói rằng bà ta cũng đủ tư cách để làm Quốc mẫu.
Hiện tại, phe cánh của Tam hoàng tử vốn đã lớn mạnh.
Nếu để Quý phi chủ trì lễ tế thiên thành công, bước tiếp theo chắc chắn sẽ là đưa Tam hoàng tử lên làm Thái tử.
Hoàng hậu tất nhiên sẽ không chấp nhận điều đó.
Trong lúc nguy cấp, Ninh Vương đã đề cử ta cho nàng.
Có Ninh Vương bảo đảm, Hoàng hậu mới triệu ta tiến cung.
Đây cũng là cơ hội tốt nhất của ta.
Gặp được Hoàng hậu, hành lễ xong, ta bắt đầu trang điểm cho nàng.
Từng lớp phấn được tán mịn lên da, từng nét bút khéo léo che giấu mọi dấu vết trên gương mặt nàng.
Sau khi trang điểm hoàn tất, Hoàng hậu soi gương, không khỏi kinh ngạc thốt lên:
“Quả nhiên là thần kỳ!”
Sau đó, nàng nhìn ta, mỉm cười nói:
“Ở lại trong cung đi!”
Che giấu được vết mẩn đỏ, nàng tất nhiên có thể tiếp tục chủ trì lễ tế thiên.
“Tuân lệnh.”
Ta cúi người hành lễ, biết rằng mọi chuyện đã thành công.
Hai ngày sau, Hoàng hậu khoác lên người bộ triều phục lộng lẫy, với dung mạo hoàn mỹ, long trọng chủ trì lễ tế thiên.
Buổi tế lễ diễn ra thuận lợi, khiến Quý phi cùng phe cánh của bà ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi ta trở về Tống phủ, Hoàng hậu lập tức hạ thánh chỉ.
“Đặc biệt bổ nhiệm Thẩm Diệc Đồng làm nữ quan của Thượng Y Cục.”
“Hàng tháng vào cung dạy cung nữ về trang điểm và phục sức.”
Từ nay về sau, ta đã có phẩm cấp.
Biết ta đã giúp đỡ Hoàng hậu, người của Tống gia – vốn thuộc phe Tam hoàng tử – tức giận vô cùng.
Nhưng bây giờ, ta có Hoàng hậu làm chỗ dựa, bọn họ không thể dễ dàng động đến ta.
Quan hệ giữa ta và Tống gia, ngày càng căng thẳng.
Trong thời gian này, ta và Ninh Vương tiếp xúc thường xuyên hơn.
Hắn đã chịu bỏ công bày mưu tính kế giúp ta, ta tự nhiên cũng hiểu được tâm ý của hắn.
Trên đời này, một nam nhân xuất sắc như hắn, có nữ nhân nào lại không động lòng?
Nếu có thể kết thân với hắn…
Ta cũng sẽ có một con đường rút lui.
Lang có tình, thiếp có ý.
Không biết từ lúc nào, bầu không khí giữa ta và Ninh Vương trở nên mập mờ.
Còn Tống Minh An…
Hắn vẫn không hề đặt ta vào mắt, thậm chí vì quan hệ giữa ta và hắn ngày càng tệ, hắn lại càng cố ý làm ta tức giận.
Hắn và Tần Vũ Như quang minh chính đại ở bên nhau.
Hơn nữa, hắn còn dẫn ả vào phủ, cho ả vào thăm thú khắp nơi trong Tống gia.
Thậm chí, hắn còn dẫn ả vào tận sân viện của ta – Khúc Du viện!
Hắn muốn làm gì, đã quá rõ ràng.
Hắn muốn đuổi ta đi, để Tần Vũ Như bước vào thay thế.
Sau khi thăm quan hết Khúc Du viện, Tần Vũ Như chậm rãi quay lại nhìn ta, ánh mắt khinh thường, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên:
“Bổn tiểu thư… rất thích viện này.”
Tống Minh An cười cười, giọng điệu dịu dàng:
“Nàng thích là được rồi.”
“Ta giữ lại cho nàng.”
Hai người họ tay trong tay rời đi.
Ngay trước mặt ta, họ chà đạp lên tôn nghiêm của ta.
Tất cả gia nhân trong phủ đều nhìn thấy.
Ta tức đến run người.
Tống Minh An đã làm tuyệt tình như vậy…
Ta cũng không cần do dự nữa!
Một ngày nọ, ta hẹn gặp Ninh Vương.
Trong tiệc rượu, ta giả vờ uống say, ánh mắt lấp lánh hơi men, chậm rãi ngước nhìn hắn.
Giọng ta nhẹ nhàng, mang theo chút mềm mại của nữ nhân khi say:
“Điện hạ…”
“Hay là… chúng ta ở bên nhau đi?”
Ninh Vương sững sờ, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ta không khỏi căng thẳng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, nhẹ giọng nói:
“Thần thiếp… vẫn chưa từng viên phòng với Tống Minh An.”
Nam nhân trước mặt không có phản ứng, chỉ im lặng nhìn ta.
Ta chủ động dụ dỗ hắn nhiều lần, nhưng hắn vẫn không mắc bẫy.
“A… Ta… vừa rồi uống say, chỉ nói nhảm thôi…”
Dũng khí trong lòng ta hoàn toàn tiêu tan.
Ta xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, vội vàng đứng dậy định rời đi.
Nhưng một bàn tay rộng lớn đột nhiên nắm lấy ta.
Ánh mắt Mộ Dung Khanh cháy bỏng, giọng trầm khàn:
“Đồng nhi…”
“Nàng… thực sự nghiêm túc sao?”
Mặt ta đỏ bừng.
Không đáp, chỉ khẽ dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
Hơi thở hắn khẽ dừng lại một nhịp, đôi mắt dần tối xuống:
“Đừng hối hận.”
Ta cắn môi, mạnh mẽ nhào vào lòng hắn, giọng nói mềm mại:
“Không hối hận!”
Màn lụa lay động, một đêm xuân tiêu, đáng giá ngàn vàng.
Sau khi thỏa mãn, ta lặng lẽ trở về Tống phủ.
Những ngày sau đó, trong phủ sóng yên biển lặng.
Tống Minh An và Tần Vũ Như quấn quýt bên nhau, ngọt ngào như mật, hoàn toàn không quan tâm đến ta.
Còn ta, lặng lẽ vụng trộm cùng Mộ Dung Khanh, trải qua những tháng ngày đầy hoan lạc.
Hắn tặng ta hai nha hoàn tinh thông võ nghệ, lại còn lấy danh nghĩa Trương cô nương và An Quốc Công phu nhân, tặng rất nhiều dược liệu, ngân lượng cho ta.
Tống phu nhân nhìn đến chảy cả nước dãi, nhưng lại không dám ra tay cướp đoạt.
Bởi vì ta đã có An Quốc Công phủ bảo vệ, bà ta không thể dễ dàng ra tay với ta.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.
Cho đến một ngày, bỗng nhiên ta cảm thấy cơn buồn nôn ập đến.
Suýt chút nữa thì ói ra.
Hương Liên hoảng hốt định gọi đại phu, nhưng trong lòng ta bất chợt xẹt qua một suy nghĩ.
Ta vội vàng ngăn nàng lại.
Bàn tay nhẹ nhàng áp lên bụng dưới, trong lòng ta dấy lên một dự cảm mơ hồ…
Ta vội vã chạy đến Hoa Thúy Biệt Viện, tìm Mộ Dung Khanh, nhờ hắn mời đại phu đến bắt mạch.
Đại phu đặt tay lên cổ tay ta, lặng lẽ bắt mạch hồi lâu.
Sau đó, ông ta mỉm cười chúc mừng:
“Chúc mừng phu nhân, đã có hỉ mạch.”
Quả nhiên!
Trong lòng ta vừa kinh hoảng, vừa vui sướng.
Mộ Dung Khanh sững sờ trong chốc lát, sau đó khuôn mặt lập tức lộ vẻ vui mừng:
“Đồng nhi… nàng mang thai rồi?”
“Vâng.”
Đại phu khẳng định chắc chắn.
Hắn đột nhiên ôm lấy ta, vui mừng xoay người một vòng.
“Ta có con rồi! Ta có con rồi!”
Ta vốn đã cảm thấy buồn nôn, hắn lại xoay ta như vậy, cơn khó chịu càng dâng lên dữ dội.
“Mau thả ta xuống!”
Mộ Dung Khanh giật mình, vội vàng nhẹ nhàng đặt ta xuống, hai tay nắm chặt lấy tay ta, giọng trầm ổn bảo đảm:
“Đồng nhi yên tâm, ta sẽ sắp xếp tất cả.”
“Sẽ sớm đưa nàng rời khỏi Tống gia!”
Nghe lời hắn nói, ta rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy… ta đợi điện hạ.”
Ban đầu, khi ta quyết định dụ dỗ Mộ Dung Khanh, một phần vì muốn trả thù Tống Minh An.
Nhưng quan trọng hơn, ta đánh cược vào nhân phẩm của hắn.
Ta cược rằng nếu ở bên hắn, hắn sẽ không bao giờ bỏ rơi ta.
Bây giờ xem ra…
Ta đã cược thắng!