Thứ nữ Thẩm Diệc Đồng - Chương 9
Mười tháng hoài thai, ta hạ sinh một hài tử, là một tiểu công tử bụ bẫm, tiếng khóc vang dội như chuông đồng.
Ngày ngày, Ninh Vương đều ôm con không rời tay, yêu thích đến mức chẳng muốn buông.
Hắn cười nói: “Chúng ta cố gắng thêm chút nữa, sinh một tiểu nữ nhi, như vậy mới đủ long phượng song toàn.”
Ta lườm hắn một cái, không nhịn được bật cười.
Sau khi hài tử tròn tháng, ta rốt cuộc không chịu nổi cảnh bó buộc, bèn tìm cớ xuất phủ, ra ngoại ô hít thở khí trời.
Chơi đùa vui vẻ chưa được bao lâu, bỗng phía sau truyền đến một giọng nói kinh ngạc:
“Thẩm Diệc Hồng?”
Ta khẽ nhíu mày, xoay người lại, liền thấy Tống Minh An, Tần Vũ Như, bà bà cùng Tống lão gia đều có mặt.
Xem chừng bọn họ đang du ngoạn thưởng cảnh.
Mắt ta hơi trầm xuống.
Bên cạnh, bà vú giận dữ quát lớn: “Lớn mật! Đây là Ninh Vương phi!”
Nghe vậy, mấy người kia lập tức hoảng hốt, vội cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Ninh Vương phi!”
Ta cười nhạt, giọng điệu lạnh lùng: “Vừa rồi, các ngươi gọi ta là gì?”
Mỗi lần ra ngoài, ta đều vô cùng cẩn thận, dịch dung không chút sơ hở, vậy mà bọn chúng vẫn nhận ra?
Tống Minh An biến sắc, lắp bắp nói: “Vừa rồi… vừa rồi là dân đen nhận nhầm người!”
Ta cười khẽ một tiếng: “Cái tên Thẩm Diệc Hồng, cũng đã lâu không nghe thấy rồi.”
Ánh mắt ta lạnh lẽo quét qua bọn họ, giọng điệu hờ hững: “Các ngươi là người Tống gia?”
Bọn chúng gật đầu, vẻ mặt căng thẳng.
Ta cười nhạt, từng chữ từng câu đều mang theo sát khí lạnh thấu xương: “Hung thủ giết người.”
Sắc mặt cả đám lập tức trắng bệch.
Bọn chúng run giọng: “Vương phi nương nương… người và Thẩm Diệc Hồng…”
“Chúng ta là tỷ muội tốt.” Ta nhàn nhạt cất lời, “Ngươi biết tên ta không?”
Tống Minh An khẽ lắc đầu.
Ta cười nhạt: “Ta là Trương Ngọc Kiều, bằng hữu thân cận của Thẩm Diệc Hồng, cũng chính là Trương cô nương mà năm xưa các ngươi khinh thường.”
“Thì ra ngươi chính là Trương cô nương? Trương cô nương lại là Ninh Vương phi!” Bà bà kinh hãi, há hốc miệng.
Sắc mặt người nhà họ Tống lập tức tái mét.
“Trước kia ta không ở kinh thành, để các ngươi – lũ cầm thú còn chẳng bằng – ra tay sát hại tỷ muội tốt của ta. Nay vừa hồi kinh đã đụng phải các ngươi, quả thực là ý trời!” Ta cất cao giọng, “Người đâu! Đám này dám lỗ mãng với Vương phi, kinh động cả Tiểu Thế tử, mỗi kẻ phạt ba mươi đại bản!”
“Vương phi nương nương, xin tha mạng!” Đám người họ Tống hoảng hốt kêu lên, “Chỉ vì vô tình đụng phải ngài mà chịu ba mươi trượng, e là không thỏa đáng!”
Ta cười khẽ, rút trâm ngọc trên đầu, lướt nhẹ lên tay, tạo thành một vết cắt: “Người nhà họ Tống có ý đồ hành thích Vương phi, ba mươi đại bản, có đáng không?”
Tống Minh An sắc mặt trắng bệch, không dám biện bạch thêm nửa lời.
Tống lão gia vội vã lên tiếng: “Vương phi nương nương, ta thân mang quan chức, không thể chịu phạt!”
Ta nhướng mày: “Vậy thì miễn cho ông, nhưng những kẻ khác vẫn phạt như cũ!”
Tống Minh An đã mất quan, Tống phu nhân cùng Tần Vũ Như chỉ là dân thường, lỗ mãng với Vương phi tất nhiên khó thoát.
Dưới lệnh của ta, quan binh ra tay không chút nương tình.
Một hồi trượng hình, Tống phu nhân thoi thóp, hơi thở mong manh.
Tần Vũ Như cùng Tống Minh An cũng chỉ còn thoi thóp, chẳng còn sức để kêu than.
Tống lão gia giận mà không dám nói.
Từ sau khi Tống Minh An mất chức, chức vị Kinh Triệu Doãn rơi vào tay phe Thái tử. Tam hoàng tử tức giận đến mức thổ huyết, hận không thể băm vằm kẻ bất tài vô dụng như Tống Minh An, từ đó mà cũng căm ghét luôn cả Tống lão gia.
“Đi thôi!”
Đánh cho đám người này một trận, ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, liền vẫy tay gọi mọi người rời đi.
Sau khi trở về, Tống phu nhân vì tuổi cao sức yếu, lại từng chịu đại hình do đầu độc ta, sau này nhờ Tống lão gia dốc hết sức vận động mới được thả ra, nhưng thân thể đã không còn như trước.
Lại thêm ba mươi đại bản lần này, thân thể vốn đã hư hao của bà ta không thể gắng gượng nổi, chẳng bao lâu thì hồn lìa khỏi xác.
Tống Minh An bị đánh đến què chân.
Ngược lại, kẻ bị thương nhẹ nhất là Tần Vũ Như. Khi vết thương lành lại, nàng ta lập tức khóc lóc đòi hòa ly.
Tiếc rằng, nhà mẹ đẻ của nàng đã hoàn toàn thất vọng, chẳng buồn đoái hoài đến lời than khóc của nàng nữa.
Mọi khổ sở, nàng ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Lúc Mộ Dung Khanh xử lý xong công vụ, vừa trở về đã nghe chuyện ta thu thập nhà họ Tống, hắn chỉ cười nói:
“Không cần nàng ra tay, chứng cứ tham ô nhận hối lộ, mưu sát dân lành của Tống gia, ta đã sớm thu thập đầy đủ. Bọn chúng chết chỉ là chuyện sớm muộn.”
Ta hỏi: “Vậy ta có làm hỏng kế hoạch của chàng không?”
Hắn bật cười, ôm lấy ta: “Không đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Không lâu sau, phe Thái tử dâng tấu buộc tội Tống lão gia tham ô, nhận hối lộ, sát hại dân lành.
Tam hoàng tử lập tức vứt bỏ Tống gia.
Tống lão gia cùng Tống Minh An bị bắt giam vào thiên lao, chờ mùa thu hành quyết.
Tần Vũ Như cũng bị liên lụy, bị đày ải đến biên cương.
Tống gia hoàn toàn sụp đổ.
Ta cố ý đến nhà lao, tận mắt chứng kiến kết cục của bọn chúng.
“Tống Minh An, ngươi có từng nghĩ mình sẽ rơi vào cảnh này không?”
Nhìn thấy ta, Tống Minh An lặng lẽ rơi lệ, nghẹn ngào nói:
“Vương phi nương nương, cái chết của Thẩm Diệc Hồng… không phải ta phóng hỏa, cũng không phải ta hạ độc…”
Ta mỉm cười, chậm rãi nói:
“Nhưng ngươi biết rõ chuyện giết thê, đúng không? Chính vì ngươi muốn giết nàng, đã ra tay thực hiện, nên mới rơi vào kết cục ngày hôm nay.”
Tống Minh An ngã quỵ xuống đất, nắm chặt tóc mình, gào lên thảm thiết:
“Lẽ ra ta không nên cưới nàng! Nếu như ta không cưới nàng… tất cả đã không ra nông nỗi này…”
Ta nhìn hắn, giọng lạnh lùng:
“Vì ngươi nhu nhược, vì ngươi ích kỷ. Rõ ràng biết mẹ ruột mình bị Tống phu nhân sát hại, vậy mà vẫn cố chấp lừa mình dối người, nhận kẻ thù làm mẹ. Rõ ràng không yêu Thẩm Diệc Hồng, nhưng lại không dám phản kháng mà cưới nàng, rồi đẩy nàng vào vực thẳm.
Thẩm Diệc Hồng đã làm gì sai? Nàng không yêu ngươi, gia đình nàng cũng không muốn đem đích nữ gả cho ngươi, vậy nên mới đẩy nàng sang đây. Kết quả, nàng bị các ngươi nhục mạ, hành hạ, cuối cùng còn bị chính các ngươi hại chết!
Nếu phải nói có ai oan ức, thì người oan nhất chính là nàng!”
Ta nhìn hắn một cách khinh bỉ, từng chữ từng câu như đâm thẳng vào tim hắn:
“Giá như ngươi không nhu nhược, không ích kỷ, dám kiên quyết từ chối cuộc hôn nhân này, thì đâu đến nỗi có ngày hôm nay? Suy cho cùng, tất cả đều là lỗi của ngươi!”
Tống Minh An như bị sét đánh giữa trời quang, mất một lúc lâu mới bật khóc nức nở.
Hắn nghẹn ngào lặp đi lặp lại rằng lẽ ra hắn nên từ chối cuộc hôn nhân này.
Hắn lại nói, dù có cưới ta thì cũng không nên có ý niệm giết người…
Nếu ta chưa chết, chí ít cũng không đến mức nhà tan cửa nát.
Ta mỉm cười rời đi.
Cho đến tận lúc chết, Tống Minh An vẫn không hay biết — Thẩm Diệc Hồng vốn chưa từng chết.
Cứ để hắn ôm theo nỗi hối hận mà xuống suối vàng đi!
Một thời gian sau, Tam hoàng tử bị phe Thái tử dồn ép, phụ thân ta—kẻ chỉ biết theo gió trở cờ—lại một lần nữa hướng về phía Thái tử thần phục.
Thái tử bề ngoài thì tiếp nhận, nhưng thực chất đã sớm nhìn thấu bản chất của ông ta, chẳng thèm để tâm.
Tam hoàng tử nổi giận đùng đùng, lập tức lật bài ngửa, đưa ra chứng cứ hòng hạ bệ phụ thân ta.
Thẩm gia gặp đại nạn.
Phụ thân cầu cứu Thái tử, nhưng lại bị thẳng thừng cự tuyệt.
Một kẻ nhẫn tâm, bạc tình, đến con cái ruột thịt cũng có thể vứt bỏ như giày rách, thì còn mong gì người ngoài ra tay giúp đỡ?
Thẩm phủ rộng lớn ngày nào, nay suy tàn trong thoáng chốc.
Mộ Dung Khanh hỏi ta:
“Nàng thực sự không ra tay giúp sao?”
Ta mỉm cười lắc đầu:
“Thẩm Diệc Hồng đã chết rồi, ta giúp được gì đây?”
Hiện tại, người còn sống… là Trương Ngọc Kiều.
Mà Trương Ngọc Kiều… thì có lý do gì phải giúp Thẩm gia?
Thật buồn cười!”
Trời về khuya, ta ngồi trong lương đình, ánh trăng sáng tỏ, gió mát khẽ lay động màn trướng.
Mộ Dung Khanh nhẹ nhàng khoác thêm áo choàng lên vai ta, giọng trầm ấm:
“Về thôi, trời lạnh rồi, nàng và hài tử không thể nhiễm phong hàn.”
Ta khẽ mỉm cười, bàn tay đặt lên bụng, nơi đứa bé thứ hai đang dần tượng hình.
Tất cả đau khổ, tất cả oán hận, đều đã là quá khứ.
Ta quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, thấy ánh mắt hắn vẫn như ngày đầu gặp gỡ, dịu dàng mà kiên định.
Ta đã đi qua biết bao nhiêu phong ba, cuối cùng cũng tìm được bến bờ của riêng mình.
Từ nay về sau, chỉ nguyện cùng chàng và hài tử, một đời an yên.
-Hoàn-
Mỗi lượt theo dõi, yêu thích hay bình luận của bạn chính là động lực quý giá giúp team Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi ngày. Cảm ơn bạn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Sen Trắng Nở Muộn! 💖