Thử Thách Sinh Nở Của Chị Gái - Chương 1
1.
Cơn đau buốt nơi ngực vẫn chưa kịp dịu xuống, tôi đã nghe thấy giọng nói của anh rể.
“Đang yên đang lành lại tự dùng mấy cái máy đó giật điện mình, chẳng phải rảnh quá hóa dại sao?
Không cần phải làm thế, anh cũng biết sau này em sinh con sẽ rất khổ. Thôi đi về nào.”
Nghe thấy giọng anh ta, tôi quay đầu nhìn thì thấy anh rể đang ôm lấy chị gái tôi đứng ngay trước mặt.
Đúng lúc tôi nhìn qua, chị tôi cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt bất ngờ chạm phải ánh mắt tôi.
Sắc mặt chị thay đổi đột ngột, bật thốt lên:
“Mày… con tiện nhân này, sao mày vẫn còn sống?!”
Tia căm hận trong mắt chị bùng lên dữ dội.
Tôi thoáng ngẩn người, cúi đầu nhìn vào ngày tháng trên điện thoại.
Lúc đó tôi mới bàng hoàng nhận ra, tôi và chị gái… cùng trọng sinh rồi.
Quay trở về đúng cái thời điểm… chị gái muốn dẫn anh rể đi trải nghiệm điện giật mô phỏng đau đẻ.
Kiếp trước, chị tôi vô tình lướt thấy một video quảng cáo về máy mô phỏng chuyển dạ.
Trong video người ta giới thiệu:
【Cảm nhận nỗi đau phụ nữ từng trải qua, để anh ấy biết yêu thương hơn, hiểu vợ hơn!】
Dưới phần bình luận toàn là:
【Thật sự có tác dụng đó các chị em! Chồng em sau khi bị điện xong thì ngoan ngoãn hẳn!】
【Lúc trước cứ bảo phụ nữ yếu đuối sợ đau, bị giật một cái im re luôn.】
【5 phút trị bệnh ngoa mồm, 10 phút thay đổi bản chất, 1 tiếng là có ngay một ông chồng dịu dàng tận tâm!】
…
Chị tôi tin sái cổ.
Ngay cuối tuần đó liền kéo tôi đi theo, dắt anh rể tới trung tâm trải nghiệm.
Anh rể không thể từ chối, bị giật điện đúng ba phút, không chịu nổi phải xin dừng.
Nhưng chị tôi không chịu.
“Chưa được năm phút cơ bản, anh căn bản không hề muốn trải nghiệm thật lòng, anh không yêu em!”
“Tiểu Sơ, em nói xem có phải anh ấy là thằng đàn ông khốn nạn chỉ biết nói yêu suông không?!”
Tôi lắc đầu, không đứng về phía chị.
Chị không thể tin nổi: “Em là em gái ruột của chị mà! Không đứng về phía chị, lại bênh người ngoài à?!”
“Đúng là đồ vong ân! Lẽ ra chị không nên hỏi con nhỏ sói mắt trắng như mày!”
Tôi cố gắng giải thích rằng tôi không bênh ai cả, chỉ là tôi từng đọc qua các tài liệu khoa học.
Trong đó viết rõ:
【Ngưỡng chịu đau của mỗi người khác nhau, không thể dùng máy móc để định lượng nỗi đau.】
Máy mô phỏng không khoa học, tiềm ẩn nhiều rủi ro.
Quan trọng nhất là phản ứng của anh rể, vẻ mặt đau đớn méo mó, mồ hôi đầm đìa, không thể nào là giả.
Anh không phải không phối hợp, mà là chịu đến giới hạn rồi.
Giật tiếp nữa… có thể mất mạng.
Nhưng chị tôi vẫn không chịu thôi:
“Tôi mặc kệ khoa học hay không! Người ta chịu được thì anh ta cũng phải chịu được!”
“Phụ nữ đau đẻ cũng phải chịu suốt hàng giờ, không đủ thời gian thì sao biết khổ?!”
Nói xong, chị lại định trói anh rể xuống giường giật tiếp.
Anh rể nổi nóng, không chịu.
Chị liền quay sang bảo tôi giúp giữ tay chân anh ta lại.
Tôi không làm thế. Tôi quay đi tìm nhân viên trung tâm, cùng nhau khuyên chị tôi dừng lại.
Khi nhân viên cũng không ủng hộ, anh rể nhân cơ hội giật dây trói, ôm bụng bỏ đi thẳng.
Sau này hai người kết hôn, mâu thuẫn triền miên.
Anh rể thì không hài lòng vì chị tôi suốt ngày bày ra các “bài kiểm tra tình yêu”, bắt anh chứng minh lòng trung thành.
Chị tôi thì bất mãn vì anh không còn ngọt ngào như lúc mới yêu, chẳng chịu phối hợp, chẳng muốn chơi mấy trò thử thách.
Mỗi lần cãi nhau, chị lại lôi chuyện cũ ra: “Tại mày cản tao không cho giật, anh ta mới không ngoan! Không còn yêu chiều tao như trước!”
Căm hận tích tụ, đến lúc anh rể đòi ly hôn, chị tôi hoàn toàn bùng nổ.
Chị ta tìm đến tôi, chửi rủa tôi, rồi thừa lúc tôi không để ý, đẩy tôi ngã lăn từ cầu thang xuống.
Xương sườn gãy, đ â.m vào nội tạng, tôi nằm đó đ au đớn đến ch .t.
2.
Trở lại hiện tại, chị tôi là Lý Khả Hân liếc xung quanh, cũng đã nhận ra sự thật, chúng tôi đều trọng sinh rồi.
Chị ta vùng ra khỏi vòng tay của anh rể Chu Tuấn Hạo, thô bạo lao tới đẩy tôi ra xa.
Hạ giọng, chị ta gằn từng chữ:
“Mày là đồ tiện nhân, ch .t rồi thì ch .t quách đi, sao còn ám tao mà quay lại!”
“Tao vất vả lắm mới có cơ hội làm lại cuộc đời, mày đừng hòng phá chuyện tốt của tao!”
Phá chuyện tốt?
Kiếp trước, chị đã nhất quyết giật anh Chu một tiếng đồng hồ.
Nếu tôi không cản, chưa kịp tổ chức đám cưới đã phải chuẩn bị đám tang cho anh ta rồi!
Không biết điều thì thôi, còn đổ hết lỗi cho tôi, lúc nào cũng cho mình là đúng.
Lần này, tôi sẽ để chị ta tự chuốc lấy hậu quả.
Tôi gạt tay chị ta ra, lạnh lùng nhìn thẳng:
“Yên tâm, mấy trò ngu xuẩn của chị, tôi sẽ không dính dáng nữa. Muốn làm gì thì làm!”
Tôi sẽ cắt đứt hoàn toàn liên hệ với chị ta.
Lý Khả Hân bật cười đầy mỉa mai, trừng mắt nhìn tôi:
“Nghe mồm hay hơn hát! Nếu không vì mày lắm chuyện, hôn nhân của tao đã chẳng đổ vỡ! Đừng có giả bộ thánh thiện!”
Lại cái giọng đó, khiến tôi buồn nôn. Tôi chẳng còn hứng đôi co.
Tôi vứt lại một câu:“Chúc chị hôn nhân hạnh phúc, sửa mệnh thành công.”
Rồi quay lưng bỏ đi.
Phía sau, Lý Khả Hân khựng lại giây lát, sau đó lạnh lùng phun ra:
“Yên tâm, chỉ cần mày đừng chen vào, hôn nhân của tao chắc chắn sẽ viên mãn!”
Nói xong, chị ta quay người, kéo Chu Tuấn Hạo lại.
Khi anh còn chưa kịp phản ứng, chị ta đã đè anh xuống giường trải nghiệm, nhanh chóng trói chặt lại.
Chu Tuấn Hạo ngơ ngác, gọi với theo:
“Gì mà giật mạnh nhất? Gì mà một tiếng? Thả anh ra, mau thả anh ra!”
Tôi nghe xong, bước chân chỉ dừng lại nửa giây… rồi nhanh chóng rời đi.
Kiếp trước, khi bị đẩy ngã cầu thang, tôi chưa ch .t ngay.
Lý Khả Hân vẫn chưa hả giận, lao xuống, ngồi lên người tôi, đánh tôi túi bụi.
Lúc đó, Chu Tuấn Hạo xuất hiện ở góc cầu thang.
Tôi thấy anh ta, anh ta cũng thấy tôi.
Do Lý Khả Hân đang cưỡi trên người tôi, đưa lưng về phía Chu Tuấn Hào, nên chị ta không nhìn thấy anh.
Lúc ấy, chỉ cần anh chạy lại, khống chế chị ta, tôi sẽ sống.
Tôi cố gắng rít lên kêu cứu.
Nhưng… hy vọng tan vỡ.
Chu Tuấn Hạo nhìn tôi mặt đầy máu, lại nở nụ cười quái dị.
Ngay sau đó, anh ta rút điện thoại ra, bắt đầu… quay video.
Anh ta không cứu tôi?!
Nỗi sợ cái ch .t xâm chiếm, tôi mở to mắt, đọc khẩu hình miệng anh ta:
“Con điên này đang gi .t người… quay lại… khỏi cần ký đơn… khỏi chia tài sản…”
Anh ta quay hơn một phút, rồi lặng lẽ rời đi.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng và bị Lý Khả Hân đánh đến ch .t.
Kiếp trước anh có thể thờ ơ nhìn tôi ch .t.
Vậy kiếp này…
Tôi cũng có thể dửng dưng nhìn anh đi chịu ch .t.
3
Rời khỏi trung tâm trải nghiệm chuyển dạ, tôi lập tức đi tìm nhà gần công ty mới.
Từ sau khi ba mẹ mất, tôi và Lý Khả Hân sống chung một nhà.
Giờ thì không thể tiếp tục ở chung với một kẻ sát nhân ngu xuẩn như vậy được nữa.
Trong lúc xem nhà, điện thoại tôi liên tục rung lên vì tin nhắn.
Là từ Lý Khả Hân.
Chị ta gửi cho tôi ba đoạn video.
Video thứ nhất, Chu Tuấn Hạo bị trói chặt trên giường đơn, trợn trừng mắt nhìn vào ống kính, ánh mắt đầy phẫn nộ.
“Thả ra! Lý Khả Hân, mẹ nó thả tao ra ngay! Đừng… đừng giật nữa!”
Phía sau là giọng nói đắc ý của Lý Khả Hân vang lên:
“Mới hai phút thôi! Mày từng thấy ai chỉ mất hai phút là đẻ xong chưa? Tiếp tục!”
Video thứ hai, Chu Tuấn Hạo đã không còn la hét, chỉ còn nghiến răng chịu đựng.
Cả người anh ta run lên nhẹ nhưng rất nhanh, từng nhịp một.
Vậy mà Lý Khả Hân lại bật cười khanh khách.
“Mười lăm phút rồi, anh ấy đã im miệng rồi.
“Anh ấy đang nghiêm túc cảm nhận nỗi đau này, anh ấy thật sự đã đứng ở góc độ của phụ nữ rồi!”
Video thứ ba, gương mặt Chu Tuấn Hạo vặn vẹo, mồ hôi túa ra đầm đìa.
Miệng anh ta há ra khó nhọc, từ trong cổ họng khàn khàn phát ra từng tiếng mơ hồ:
“Vợ ơi, sau khi cưới anh sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn với em…
“Anh yêu em… yêu em, xin em… xin em, ngừng lại đi…”
Khi lời cầu xin vừa kết thúc, ống kính quay về phía máy mô phỏng chuyển dạ.
Trên màn hình hiện rõ: Cấp độ đau đớn 10, còn lại 10 phút.
Tiếng của Lý Khả Hân lại vang lên ngoài khung hình:
“Nghe thấy anh ấy cầu xin chưa? Thấy anh ấy chịu phục rồi chứ? Thứ này hiệu nghiệm thật đấy!
“Haha, thêm 10 phút nữa là đủ một tiếng, tôi sắp sửa đổi mệnh thành công rồi!”
Tôi bỏ qua lời chị ta, dừng lại ở khung hình cuối cùng, kéo lại thanh video.
Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc Chu Tuấn Hạo cầu xin.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, gân xanh nổi đầy cổ.
Chỗ cổ tay tiếp xúc với dây trói, da đã bị trầy xước, máu rỉ ra từng giọt.
Phần quần ở háng, so với video đầu tiên, đậm màu hơn, thấm ra một khoảng lớn.
Có vẻ như… anh ta đã tiểu tiện không kiểm soát.
Chuyện này thú vị đây.
Bề ngoài trông giống như tiểu tiện mất kiểm soát, ngoài chuyện xấu hổ ra thì không đáng lo.
Nhưng đời trước mới ba phút đã gần chịu không nổi, lần này chị ta giật hẳn một tiếng đồng hồ.
Anh ta thật sự có thể bình an vô sự sao?