Thử Thách Sinh Nở Của Chị Gái - Chương 2
4
Việc tìm nhà không thuận lợi lắm.
Xem gần chục căn rồi, tới tận chiều tối tôi mới chốt được một căn hộ một phòng ngủ có thể dọn vào ở ngay.
Ký hợp đồng và chuyển tiền xong xuôi, tôi háo hức quay về nhà.
Cái nhà chung với Lý Khả Hân ấy, tôi không muốn nán lại thêm một phút nào nữa, tối nay nhất định phải dọn ra.
Nhưng, quá trình chuyển nhà cũng không suôn sẻ.
Khi tôi về đến nơi, cửa nhà đang mở toang.
Trước cửa tụ tập một đám đông, bên trong vọng ra tiếng khóc thảm thiết xen lẫn tiếng gào la.
Một linh cảm chẳng lành trào lên, tôi xoay người định rút lui.
Nhưng bà Tiền ở nhà đối diện – kiểu hàng xóm siêu lắm chuyện – vừa thấy tôi liền nhanh như chớp chụp lấy tay tôi, giọng bà the thé:
“Ối giời ơi, Lý Khả Nghi à, cuối cùng cháu cũng về rồi!
“Cháu mà về trễ chút nữa là chị cháu bị cái thằng đàn ông kia đánh chết rồi! Cả thế giới này còn mỗi người thân là cháu thôi đấy!”
Tôi còn chưa hiểu cụ thể là chuyện gì, thì cả đám người hóng chuyện cùng lúc quay lại nhìn tôi.
Hàng xóm xung quanh bắt đầu bàn tán rôm rả.
Qua lớp lớp âm thanh hỗn độn, tôi cũng dần hiểu ra tình hình.
Thì ra khoảng quá trưa, Lý Khả Hân hớt hải trở về nhà.
Mười phút trước, có một người đàn ông trung niên tìm đến.
Xác nhận Lý Khả Hân đang ở trong, ông ta cầm búa đập tung ổ khóa rồi xông vào.
Vừa lao vào đã túm lấy Lý Khả Hân đánh không thương tiếc, vừa đánh vừa chửi:
“Đồ trời đánh! Mày dám giật con tao đến mức sùi bọt mép, tiểu tiện không kiểm soát!
“Để nó nằm đó rồi mày chạy trốn, mặc kệ nó sống chết!
“Nếu không có người dọn vệ sinh phát hiện kịp rồi đưa nó đi viện, giờ nó có khi đã chết rồi!
“Nó đang phải phẫu thuật, cắt bỏ toàn bộ ruột non bị mày giật cho hỏng! Mạng mới tạm giữ lại!
“Mày là đồ độc ác! Mày muốn hại chết con tao! Mày đi chết đi, chết đi cho tao!”
Tôi bừng tỉnh.
Quả nhiên đã vượt qua giới hạn, Chu Tuấn Hạo không thể bình yên vô sự.
Xem ra… Lý Khả Hân và Chu Tuấn Hạo thật sự đã “đổi mệnh” thành công.
Đang nghĩ thì tiếng kêu rên trong nhà lại vang lên.
Gần như cùng lúc, có một lực đẩy rất mạnh phía sau ép tôi chen vào trong đám đông, đẩy thẳng vào nhà!
Chết tiệt! Tôi đâu có muốn hóng chuyện! Đứa nào xô tôi vào đấy?!
Tôi quay đầu, định lách ra ngoài lại.
Nhưng bà Tiền đã nhanh tay đẩy tôi trở lại, giọng vẫn đầy nhiệt tình:
“Láng giềng với nhau cả, khỏi khách sáo! Cháu vào can đi, kẻo lại xảy ra chuyện chết người…”
Cảm ơn bà nhiều lắm đấy, bà Tiền!
Một câu chửi vừa trồi lên tới cổ, chưa kịp tuôn ra thì tay tôi bị ai đó nắm chặt.
Ngay sau đó, đám người xung quanh như nước rút lui, trong phòng khách chỉ còn tôi đứng trơ trọi.
Một người phụ nữ tóc tai rối bù nhào tới, nép sát vào tôi, run giọng cầu xin:
“Tôi… tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này… tôi không cố ý… xin đừng đánh nữa…”
Là giọng của Lý Khả Hân.
Vừa dứt lời, một chiếc ly thủy tinh bay tới nổ tung ngay dưới chân tôi, tiếng mắng chửi theo sát:
“Không cố ý?! Mẹ mày không cố ý mà trói con tao chặt đến vậy?!
“Ảnh hiện trường mà người dọn vệ sinh chụp lại, dây trói còn lún sâu vào da thịt con tao kìa!”
5
Cha của Chu Tuấn Hạo tức giận xông tới, định ra tay đánh người.
Lý Khả Hân lập tức túm lấy cánh tay tôi, cả người trốn ra phía sau lưng tôi, giọng run rẩy cầu xin:
“Em gái, em gái à, mau ngăn ông ta lại đi, ông ấy thật sự xuống tay tàn độc lắm!”
Tôi liếc nhìn chị ta đầy khinh miệt, chỉ thấy buồn cười.
“Đây chẳng phải là cái ‘vận mệnh mới’ mà chị đổi được sao?
“Đã tự tay đổi thì tự chịu đi!”
Lý Khả Hân vội vã phản bác, giọng nghẹn ngào như sắp khóc.
“Không, không phải! Em hiểu lầm rồi!
“Chị không định đổi thành kết cục thế này! Chị chỉ muốn đổi để Chu Tuấn Hạo nghe lời chị thôi mà!
“Đau quá, chị không chịu được nữa… em mau ngăn ông ấy lại đi!”
Tôi nghiêng người, thẳng tay đẩy chị ta ra.
“Đời trước lúc tôi ngăn chị giật điện Chu Tuấn Hạo, chị có cảm ơn tôi không?
“Bây giờ còn mong tôi giúp? Mơ đi!”
Dứt lời, tôi xoay người định rời đi.
Lý Khả Hân hoảng lên, lảo đảo lao tới túm lấy tôi, giọng khàn đặc, rít lên đầy oán trách:
“Em lấy tư cách gì mà không giúp chị?
“Chuyện ra nông nỗi này, em nghĩ mình vô can à?
“Em biết rõ giật lâu sẽ có hậu quả, tại sao không tiếp tục ngăn chị?
“Có phải em cố tình đúng không? Em chờ xem chị gặp nạn đúng không?
“Nói cái gì mà kiếp trước đã từng ngăn rồi, nếu thật lòng muốn tốt cho chị, kiếp này đáng lý em phải tiếp tục ngăn!”
“Đồ đàn bà lòng dạ đen tối, em muốn hại chị, là do em! Tất cả đều tại em!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Lý Khả Hân đã tự mình gào lên, giọng càng lúc càng lớn:
“Đúng! Đúng đúng đúng! Chính là em!
“Là con tiện nhân này cố tình không can ngăn, cố ý để chị đi giật điện Chu Tuấn Hạo!
“Là… là em cố tình giăng bẫy, đẩy chị vào chỗ chết!”
Vẻ sợ hãi trên mặt Lý Khả Hân lập tức biến mất, thay vào đó là cơn điên dại.
Chị ta quay lại nhìn cha của Chu Tuấn Hạo, chỉ tay thẳng vào tôi, hét to:
“Ông đánh nhầm người rồi! Không nên đánh tôi! Phải đánh nó mới đúng!
“Nó mới là đứa xúi tôi đi giật con ông! Nó là chủ mưu! Ông đánh nó đi!”
Nghe vậy, sắc mặt ông Chu tối sầm hơn nữa.
“Mày cũng có phần?
“Chị em các người đúng là không đứa nào ra hồn! Thảo nào là hai đứa mồ côi! Trời có mắt!”
Bị lôi vào chửi chung, nhưng Lý Khả Hân chẳng mảy may bận tâm, ghé sát tai tôi, đè thấp giọng nói:
“Không chịu giúp tao mà còn muốn phủi tay? Mơ đi!
“Hahaha, tao sẽ để ông ta đánh chết mày trước!”
6
Sự ghê tởm trào lên từng đợt, khiến tôi chẳng thể tiếp tục đứng ngoài cuộc như trước.
Không nhịn nổi nữa, tôi vung tay tát thẳng vào mặt Lý Khả Hân.
Chị ta chết lặng, trố mắt nhìn tôi đầy khó tin.
“Em… em dám đánh chị à…”
Tôi không để chị ta nói hết.
Tay còn lại tóm lấy cổ áo, đẩy mạnh chị ta đập vào khung cửa, tặng thêm hai cái tát như trời giáng.
“Tôi thì có gì không dám?
“Chị đừng quên, kiếp trước chị đã giết tôi! Nỗi hận trong lòng tôi… chẳng kém gì ông ta đâu!”
Lúc này, có vẻ như Lý Khả Hân mới sực nhớ ra chuyện đó, ánh mắt nhìn tôi đầy tránh né.
“Chuyện đó… là chuyện kiếp trước rồi, đã qua cả rồi…
“Chúng ta là chị em mà, em đừng nhỏ nhen như vậy…”
Phải, tôi luôn biết chúng tôi là chị em.
Cũng vì nghĩ đến tình cảm nương tựa mười mấy năm mà sau khi trọng sinh tôi không chọn trả thù.
Tôi chỉ muốn tách mình ra khỏi chị ta, không can dự gì nữa.
Nhưng sự thật chứng minh: không dứt khoát ra tay, thì không bao giờ dứt ra được.
Chị ta cứ liên tục đổ vấy trách nhiệm, trắng đen đảo lộn, dùng đạo đức để ép buộc tôi.
Tôi lắc đầu cười khổ, nhấc chân thúc thẳng đầu gối vào bụng chị ta, khiến người chị ta gập lại vì đau.
Rồi tôi túm lấy tóc chị ta, kéo xoay người lại, đá một cú đẩy thẳng về phía ông Chu.
Nhìn Lý Khả Hân loạng choạng ngã sang, ông Chu né sang một bên, lạnh lùng nhìn tôi.
Không đợi ông ta chất vấn, tôi móc điện thoại ra, giơ hợp đồng thuê nhà mới ký cùng đoạn tin nhắn với Lý Khả Hân cho ông ta xem.
“Lúc cô ta giật điện con trai ông, tôi đang đi xem nhà, tôi không có mặt tại hiện trường.
“Giật điện là hành vi cá nhân của cô ta, những video này là cô ta khoe với tôi, tôi không hề chỉ đạo hay xúi giục gì cả.
“Oan có đầu, nợ có chủ. Ông nhìn cho kỹ, đừng để bị lừa!”
Lý Khả Hân ngã lăn ra đất là người phản ứng đầu tiên.
Chị ta trừng mắt nhìn tôi như quỷ dữ, gào lên the thé:
“Không được nói! Em không được nói!
“Tại sao? Tại sao em không đứng ra gánh cùng chị? Em làm em thế à…”
Chưa kịp gào xong, ông Chu đã phản ứng lại.
“Được lắm, con tiện nhân này! Không ngừng đổ vấy trách nhiệm, dám lừa cả tôi!”
Nghiến răng, ông ta tung cú đá vào mặt Lý Khả Hân.
Ngay lập tức, máu từ mũi miệng chị ta phun ra, bê bết khắp mặt.
Vẫn chưa hả giận, ông ta tát chị ta thêm mấy cái nữa.
Sau đó túm tóc chị ta, kéo lê ra khỏi nhà.