Thử Thách Sinh Nở Của Chị Gái - Chương 3
7
Lý Khả Hân bị ông Chu đưa đến bệnh viện, bắt quỳ gối trước giường bệnh của Chu Tuấn Hạo.
Vừa thấy mặt chị ta, mẹ Chu lập tức lao tới, túm lấy mà tát lia lịa.
Toàn thân đã đầy vết thương, Lý Khả Hân chỉ có thể ôm đầu rên rỉ thảm thiết.
Cuối cùng vẫn là y tá tới can ngăn, bà Chu mới miễn cưỡng dừng tay.
Tức giận trút xong, nhưng chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy.
Bọn họ bắt Lý Khả Hân phải chi trả toàn bộ chi phí phẫu thuật và điều trị phục hồi cho Chu Tuấn Hạo.
Chưa hết, còn phải bồi thường một khoản tiền lớn.
Lý Khả Hân làm việc bao năm, tích góp được một ít tiền.
Nhưng vẫn còn xa mới đủ trả.
Nếu thật sự phải bồi thường, không chỉ mất sạch tiền tiết kiệm, chị ta còn phải gánh thêm một đống nợ.
Thế nhưng, người sai rõ ràng là chị ta, nên chẳng có quyền nói “không”.
Sau khi bàn bạc xong, Lý Khả Hân miễn cưỡng đưa thẻ ngân hàng ra, còn viết giấy nợ tại chỗ.
Cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhưng cha mẹ Chu lại chặn chị ta lại.
Họ đưa ra yêu cầu cuối cùng:
Lý Khả Hân phải đăng ký kết hôn với Chu Tuấn Hạo.
Họ trình bày có lý có tình:
Chu Tuấn Hạo bị cắt toàn bộ ruột non.
Ruột non là bộ phận rất quan trọng trong hệ tiêu hóa.
Dù mất ruột non không gây tử vong, nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng hấp thu dinh dưỡng và bài tiết.
Không có ruột non sẽ khiến cuộc sống và công việc sau này của anh ta gặp vô vàn khó khăn.
Muốn tìm người khác kết hôn lại càng bất khả, ai mà chấp nhận nổi?
Vậy nên, Lý Khả Hân phải có trách nhiệm đến cùng.
Nghe đến đây, sắc mặt chị ta tối sầm lại, lập tức từ chối.
Chu Tuấn Hạo bị giật đến nhập viện, đừng nói nghe lời, chỉ sợ là căm hận chị ta thấu xương.
Nếu hai người mà cưới nhau, mối quan hệ chắc chắn còn tệ hơn kiếp trước!
Hôn nhân đời trước chị ta còn chịu không nổi, đời này còn khốn khổ hơn thì chịu sao nổi?
Thế nhưng ông Chu lại thẳng tay đập chiếc thẻ ngân hàng chị ta vừa đưa lên mặt chị ta.
Sau đó, ông ta bật một đoạn ghi âm được cho là do luật sư gửi đến.
Nội dung đại khái là: ruột non là bộ phận trong cơ thể con người, việc Lý Khả Hân gây ra tổn hại dẫn đến việc phải cắt bỏ ruột non, sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Nếu truy cứu, hình phạt từ ba đến mười năm tù.
Lời đe dọa rành rành khiến Lý Khả Hân hoảng loạn.
Chị ta chỉ vào đống vết thương trên người mình, tuyên bố sẽ kiện ngược lại.
Nhưng vô ích.
Ông Chu lại bật thêm một đoạn ghi âm khác.
Nội dung là: chuyện ông ta đánh Lý Khả Hân, nhiều lắm chỉ là gây tổn thương nhẹ, cùng lắm là bị tạm giam mười ngày, phạt hành chính năm trăm đồng.
Lý Khả Hân ngây người, giận dữ gào lên: không công bằng!
Nhưng vẫn chẳng có tác dụng.
Cuối cùng, giữa hai lựa chọn: một là vừa ăn ở lại còn được nuôi, hai là bồi thường và kết hôn — Lý Khả Hân đành nghiến răng chọn cái sau.
Bà Tiền vốn nổi tiếng nhiều chuyện, lén lút đi theo ông Chu đến tận bệnh viện, rình rập nghe lén toàn bộ cuộc trao đổi.
Về kể lại cho tôi — lúc đó đang thu dọn đồ đạc — bà ta tràn ngập hứng thú:
“Cái ông kia nhìn thì to cao thô kệch, ai ngờ lại thâm hiểm vậy! Lừa người từng bước một!”
Trước khi kéo vali rời khỏi căn nhà đó, tôi không quên chỉnh lại lời bà ta:
“Không phải lừa.
Là Lý Khả Hân gieo gió thì gặt bão thôi.”
8
Sau khi dọn ra khỏi nhà, lần tiếp theo tôi gặp lại Lý Khả Hân là hơn một tháng sau.
Lúc đó, một khách hàng quan trọng từ nơi khác tới công tác, tôi phụ trách tiếp đón và sắp xếp chỗ ở.
Khi tôi đang làm thủ tục nhận phòng cho khách tại quầy lễ tân khách sạn thì tình cờ bắt gặp Lý Khả Hân.
Chị ta khúm núm đi sau lưng vợ chồng ông Chu và Chu Tuấn Hạo.
Bên cạnh họ là một người phụ nữ trông như quản lý khách sạn, đang đưa quyển sổ gì đó cho Lý Khả Hân.
“Đây là bảng giá quý này của sảnh tiệc mà mấy người vừa tham quan, Chu phu nhân xem qua nhé.
“Còn nữa… váy cưới và chuyên viên trang điểm đi cùng Chu phu nhân đã đặt chưa ạ?
“Nếu vẫn chưa đặt thì bên khách sạn chúng tôi cũng có cung cấp dịch vụ đó.
“Đám cưới là thời khắc quan trọng nhất đời người phụ nữ, tôi tin Chu phu nhân chắc chắn cũng muốn mình thật lộng lẫy.
“Nếu có hứng thú, có thể cân nhắc thêm…”
Chưa kịp đưa sổ đến tay Lý Khả Hân thì Chu Tuấn Hạo đã giật lấy.
Hắn cầm cuốn sổ, từng trang từng trang đập lên mặt Lý Khả Hân, rồi quay sang nói với quản lý:
“Cô làm dịch vụ mà mắt mũi cũng mù đặc vậy hả?
“Nhìn cái bộ dạng như ma của cô ta, trông giống người có tiền lắm à? Vậy mà cũng quảng cáo?”
Nói rồi, hắn giật phắt túi xách của Lý Khả Hân, đổ toàn bộ đồ đạc ra sàn.
“Cái điện thoại nát này chắc còn bán được hai ba triệu, ngoài ra trên người cô ta đến trăm ngàn cũng không có.
“Đưa đơn cho cô ta? Khách sạn các người làm từ thiện chắc? Tính miễn phí sảnh tiệc cho tôi tổ chức đám cưới à?”
Sắc mặt quản lý khách sạn cứng đờ vì lúng túng, nhưng vẫn cố gắng giữ phong độ nghề nghiệp mà xoa dịu:
“Anh Chu đùa rồi, anh phong độ thế này, nhìn là biết yêu chiều vợ lắm, sao có thể…”
Chưa kịp nói hết, Chu Tuấn Hạo đã cười.
Rồi hắn vung tay, tát bốp một cái vào mặt Lý Khả Hân.
Xong lại quay sang nhìn quản lý với vẻ mặt đắc ý, khóe môi nhếch lên.
“Ha ha ha ha, cưng chiều vợ hả?”
Nói rồi hắn lại vung thêm một cái tát nữa.
“Ha ha ha ha, chiều vợ đấy!”
Quản lý nhất thời không biết đáp lại thế nào, chỉ biết im lặng.
Bị lục túi, bị tát liền hai cái, Lý Khả Hân từ đầu đến cuối không nói một lời, cứ đứng đó như khúc gỗ.
Chu Tuấn Hạo mắng xong quản lý khách sạn, quay đầu lại nhìn Lý Khả Hân, có vẻ không hài lòng với phản ứng của chị ta.
Hắn túm lấy cằm chị ta, giọng đầy mỉa mai:
“Người ta còn tốt bụng giới thiệu cho cô váy cưới với chuyên viên trang điểm đấy, cô có muốn không?
“Nếu muốn thì quỳ xuống cầu xin tôi đi, biết đâu tôi đang hào hứng chiều vợ, sẽ đồng ý đấy.”
Lý Khả Hân đã không còn vẻ hung hăng của một tháng trước.
Mặt mày nhăn nhó, chị ta im lặng không nói.
Chu Tuấn Hạo tặc lưỡi một tiếng, chửi thêm câu “lại cái bộ dạng này nữa”, rồi đá mạnh vào lưng chị ta.
Cú đá không nhẹ, khiến Lý Khả Hân ngã lăn xuống đất.
Chị ta ôm lưng lồm cồm muốn đứng dậy.
Trong lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt chị ta vô tình chạm phải tôi.
Nhận ra tôi, chị ta sững lại một giây.
Rồi sắc mặt đanh lại, nghiến răng mắng lớn:
“Con tiện nhân kia, mày nhìn cái gì?
“Đừng tưởng thấy tao ra nông nỗi này thì có quyền cười nhạo tao! Tao nói cho mày biết, mày không xứng!”
Tôi sững người.
Thề có trời đất, trước khi chị ta mở miệng, tôi chưa từng có ý định chế giễu hay dẫm lên nỗi đau của chị ta.
Tôi thật sự không phải hạng người đó.
Nhưng… giờ thì tôi đổi ý rồi.
Chu Tuấn Hạo coi chị ta như chó mà sỉ nhục, chị ta còn có thể cắn răng chịu đựng.
Còn tôi, chỉ đang đi làm đàng hoàng, lại bị chị ta trút giận.
Đây chẳng phải là khinh người quá đáng sao?
Xem ra không tát cho tỉnh thì chị ta vĩnh viễn không biết mình đang ở vị trí nào.
Tôi lục túi, rút ra một tờ tiền cũ kỹ, ném về phía chị ta.
“Nãy nghe nói mày không có nổi một trăm ngàn trên người đúng không? Nè, đây là một trăm.
“Người có tư cách cười nhạo mày chỉ có thể là tao, mấy thằng đàn ông vớ vẩn thì không xứng!
“Đừng ngại, cầm lấy đi, quật vô mặt hắn!”
9
Tờ tiền giấy bay lượn giữa không trung, rơi đúng vào mặt Lý Khả Hân đang ngẩng đầu nhìn tôi.
Nhưng chị ta chẳng biết điều mà trân trọng cái “duyên phận” với tờ một trăm đó.
Chị ta giật lấy, vo tròn rồi ném sang một bên, gầm lên định lao vào tôi.
Chưa kịp để tôi ra tay, chị ta đã bị một cú đá từ phía sau hất ngã như một con chó chết.
Tôi nhướng mày nhìn về phía sau chị ta.
Ở đó, Chu Tuấn Hạo đang đứng, một chân vẫn còn nhấc lên giữa không trung.
Hắn cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt như thể muốn xé xác tôi ra nuốt sống.
“Lý Khả Nghi! Mẹ kiếp, cuối cùng cũng gặp lại mày, con tiện nhân!
“Lúc nó giật tao, tại sao mày không ngăn lại? Sao lại bỏ chạy?
“Nếu mày không chạy, tao đã không thành ra thế này! Mẹ mày chứ!”
Vừa chửi, hắn vừa sải bước về phía tôi, giơ tay định tát.
Tôi nghiêng người né gọn.
Trước mắt hiện lên hình ảnh kiếp trước — hắn đứng ở đầu cầu thang, tay cầm điện thoại quay video, miệng còn cười.
Giờ lại trách tôi? Định đánh tôi?
Tôi chẳng qua chỉ đang “lấy oán trả oán” mà thôi.
Tôi bật cười, lạnh lùng mỉa mai:
“Tôi không ngăn là vì muốn anh chết đấy, vậy mà cũng không hiểu sao?”
Chu Tuấn Hạo có vẻ không ngờ tôi lại trả lời như vậy, sững lại một lúc.
Nhưng rồi sắc mặt càng đen kịt, hắn tiếp tục lao đến.
Khi tới trước mặt tôi, bàn tay giơ lên định tát lần nữa, tôi cũng đã sẵn sàng phản công.
Nhưng bất ngờ, hắn lại lộ ra vẻ mặt kì quái, rồi buông tay xuống.
Ngay sau đó, hắn vội vàng quay sang hỏi quản lý khách sạn:
“Nhà vệ sinh… nhà vệ sinh ở đâu? Ở đâu?!”