NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Next

Thử Thách - Chương 1

  1. Home
  2. Thử Thách
  3. Chương 1
Next

1

“Anh Tụng, anh ngọt quá đi! Ăn gì mà ngọt vậy?” Giọng điệu nũng nịu của Lâm San San vang vọng khắp phòng.

Tần Tụng ban đầu còn cưng chiều nhìn cô ta, nhưng khi nhận ra cả căn phòng im lặng, lúc ấy hắn mới để ý tới tôi đang bị đẩy ngã trên sofa.

Hắn buông má cô ta ra, vỗ nhẹ sau đầu cô: “Lại nghịch nữa rồi, hôm nay là sinh nhật chị dâu em mà.”

Lâm San San bĩu môi: “A… Chị ấy không đến mức chơi không lại chứ… Đây là thử thách mà~”

Một câu nói khiến ai nấy đều nín thở.

Đây đâu phải kiểu phạt vớ vẩn như vỗ tay hay búng trán, mà là hôn.

Đã có người co rụt cổ lại vì biết tôi thường làm ầm ĩ mỗi lần như thế.

Nhưng lần này, tôi chỉ lặng lẽ tháo nhẫn đính hôn ra, bước đến trước mặt Lâm San San, nhẹ nhàng đeo vào tay cô ta.

Kích cỡ lại vừa khít một cách bất ngờ.

Tôi mỉm cười.

Kích cỡ lại vừa khít đến bất ngờ.

Tôi cười nhẹ: “Khi nào làm đám cưới thì nhớ báo tôi.”

Mọi người đều chết lặng, kể cả Lâm San San.

“Lục Uyển Oanh, chỉ là trò chơi thôi mà, em cần làm quá như vậy không?” Giọng Tần Tụng lạnh tanh.

“Tôi biết mà,” tôi khẽ cười, “chẳng phải đang giúp mọi người chơi vui hơn sao?”

Sắc mặt Tần Tụng đen lại thấy rõ.

Lâm San San kéo tay áo hắn: “Thôi mà, anh Tụng, là em không đúng, em không ngờ chị lại không chịu nổi như vậy.” Vừa nói vừa tháo nhẫn ném trả cho tôi: “Nè, đừng giận nữa, trả chị nè, em không có ý gì khác.”

Chiếc nhẫn bay trúng mặt tôi, vang lên một tiếng “keng” rồi rơi xuống sàn.

Cả phòng chết sững, không ai dám lên tiếng, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Nhưng tôi chỉ cúi xuống nhặt nhẫn lên: “Nếu cô không cần thì nó cũng chẳng còn giá trị gì nữa.” Nói rồi, tôi ném chiếc nhẫn vào thùng rác.

“Uyển Oanh, cậu điên rồi sao! Đó là nhẫn đính hôn của cậu với anh Tụng đấy!”

“Mau mau mau! Lấy ra đi!”

“Trời ơi, ném ở đâu rồi! Sao không tìm ra được!”

Mọi người hoảng hốt cúi đầu lục tung thùng rác, nhưng bên trong đã đầy vỏ dưa hấu, vỏ chuối, còn lẫn cả thứ gì đó như chất nôn của ai, chẳng thể nào tìm ra một chiếc nhẫn nhỏ xíu giữa đống đó.

Lâm San San cũng hoảng hốt, nắm chặt tay Tần Tụng, mắt đỏ hoe: “Anh Tụng, sao lại thế này? Sao chị ấy phản ứng dữ vậy chứ? Có phải em quá đáng thật rồi không? Nhưng từ nhỏ đến lớn, tụi mình đâu có phân biệt gì đâu mà…”

Ngay sau đó, Tần Tụng vươn tay kéo cô ta ra sau lưng che chắn: “Đừng tìm nữa!”

Tất cả ngừng tay, đứng quanh thùng rác nhìn hắn.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo như muốn đâm xuyên người tôi: “Đã không chơi được thì đừng tham gia.”

“Bây giờ ai cũng thấy mất vui vì em rồi đấy, em hài lòng chưa?”

Một cơn nghẹn ứ lên ngực tôi.

Là Lâm San San hôn bạn trai tôi, tôi còn nhịn họ, mà sao cuối cùng lại thành tôi khiến mọi người không vui?

Trước kia tôi nhất định sẽ khóc lóc om sòm, chỉ trích Lâm San San sai trước.

Nhưng giờ, tôi chẳng thấy hứng thú để làm gì nữa.

Ngược lại, tôi quay người lấy túi xách: “Vậy tôi đi trước, chúc mọi người chơi vui vẻ.”

Cửa phòng đóng lại, có người khẽ khàng nói: “Ờ… hôm nay là sinh nhật Uyển Oanh mà, cô ấy bỏ về thế này không hay đâu?”

Giọng Tần Tụng đầy bực bội: “Kệ cô ta, cái tính khí con nít này nên sửa lâu rồi. Vừa hay, San San mới được trường mời làm giảng viên, cây nến này để San San thổi nhé.”

Không khí trong phòng nhanh chóng rộn ràng trở lại.

Những tiếng chúc mừng sinh nhật tôi ban nãy giờ chuyển thành: “Chúc mừng chị San San thăng tiến sự nghiệp!”

Mặt tôi mát lạnh.

Tôi đưa tay lau, không biết từ lúc nào đã khóc.

Nhưng tôi không buồn.

Trong lòng chẳng có cảm giác gì nữa cả.

Là một đứa lớn lên trong khu tập thể giáo viên, tôi từ nhỏ đã ngưỡng mộ Tần Tụng – học bá của trường.

Chỉ tiếc tôi vụng về, không chơi thân với họ được, lần nào cũng chỉ ngồi bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn Tần Tụng và Lâm San San đuổi nhau cười đùa.

Tôi cố gắng học như điên, mỗi lần thấy tên mình và hắn cạnh nhau trong bảng xếp hạng là tôi vui sướng không chịu nổi.

Nhưng tôi đâu được như Lâm San San, hoạt bát dễ thương, tôi với hắn mãi chỉ là kiểu người xa lạ, lịch sự.

Cho đến khi cả hai đậu cùng một trường đại học, Lâm San San vào một trường bình thường khác, ở đó có bạn trai mới, tôi mới có đủ can đảm thổ lộ.

Trời thương tôi, hắn đồng ý.

Từ đó, mọi quyết định tôi đưa ra đều xoay quanh hắn.

Hắn chọn ở lại trường làm giảng viên, tôi cũng từ bỏ cơ hội du học.

Giảng viên hướng dẫn bao lần khuyên tôi, đưa ra ví dụ các đàn anh đàn chị về nước có lương bạc triệu, làm học giả Trường Giang, trẻ tuổi đã lên giáo sư, tôi chỉ đỏ mặt đáp: “Chỉ cần được sống yên ổn cả đời với anh ấy là đủ rồi.”

Tôi đã dốc hết mọi thứ, chỉ mong giữ được hắn, mà hắn chưa từng quan tâm đến tôi.

Trong gió lạnh, tôi thở dài một hơi, gọi cho giáo sư thời học thạc sĩ – tiến sĩ: “Thầy ơi, dự án trước thầy nhắc… còn cần người không ạ?”

Thầy chỉ khựng lại một chút rồi lập tức vui vẻ: “Trời ơi, em nghĩ thông rồi à? Dự án đó không ai hợp hơn em đâu! Con bé học trò của thầy năn nỉ mãi mà thầy còn không cho. Khi nào em qua? Thầy ra sân bay đón!”

Tôi cười: “Nửa tháng nữa đi thầy, em sắp xếp ổn thỏa ở đây xong là đi.”

Tuy chưa đi ngay, tôi vẫn tìm hiểu kỹ dự án.

Bên Ireland có chênh lệch múi giờ, gọi xong bên thầy trời đã tối, bên tôi thì nửa đêm.

Đầu óc nặng trĩu, tôi xả một bồn nước ấm, ngâm mình, cảm giác mỏi mệt tan dần.

Âm nhạc du dương, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc mở mắt lần nữa là vì tiếng mở cửa.

“Uyển Oanh?”

Tiếng Tần Tụng.

Giọng hắn vang lên khắp các phòng, mỗi lúc một gấp.

Cho đến khi cửa phòng tắm bị đẩy ra, giọng hắn trầm xuống: “Uyển Oanh.”

Ánh mắt đó, mang theo trách móc.

Tôi chẳng hiểu, hắn đang giận gì tôi nữa.

Chẳng lẽ hắn đang giận vì tôi không còn ngồi đợi hắn ở phòng khách như trước, rồi làm ầm lên, chất vấn chuyện giữa hắn và Lâm San San?

“Anh về rồi à, xin lỗi nhé, tôi ngủ quên mất nên không nghe thấy.” Tôi vịn mép bồn tắm, quay đầu lại: “Anh có thể ra ngoài được không?”

Giọng điệu lễ phép nhưng xa cách.

Hắn nhíu mày, rồi bóp sống mũi, trông có vẻ mệt mỏi: “Tôi về muộn là vì San San uống say, bạn trai cũ cô ấy cứ quấn lấy, tôi không thể để một mình cô ấy…”

“Tôi biết, an toàn là trên hết mà.”

Hắn sững lại.

Tôi mỉm cười.

“Em… không giận à?”

Tôi bật cười: “Có gì đáng giận? Hai người là bạn thanh mai, đưa nhau về thì có sao đâu? Nhất là cô ấy còn sống một mình nữa.”

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Tần Tụng nhìn tôi như không thể tin nổi.

Tôi đợi một lúc mà hắn vẫn không nhúc nhích, nên tự đứng dậy lấy khăn tắm.

Dù sao cũng đã sống chung, những gì cần thấy cũng thấy rồi, chỉ là bây giờ tôi bắt đầu thấy không thoải mái nữa.

Quấn khăn tắm xong, tôi quay lưng định rời đi thì hắn nắm lấy cổ tay tôi: “Uyển Oanh, em có chuyện gì thì cứ nói thẳng được không?”

Tôi khựng lại: “Tôi có gì để nói?”

Hắn ngập ngừng: “Em… trước đây chẳng phải có rất nhiều điều muốn nói sao?”

Tôi suy nghĩ một chút.

Quả thật, trước kia mỗi lần cãi nhau vì Lâm San San, tôi luôn là người nói không ngừng nghỉ, không chịu bỏ qua.

Nhưng tôi phát hiện, chỉ khi còn yêu, người ta mới mất kiểm soát như thế.

Tôi chẳng còn cảm giác gì nữa, nên cũng chẳng còn gì để nói.

Tôi nhẹ nhàng gạt tay hắn ra: “Đừng làm loạn nữa, hơn hai giờ sáng rồi, mai tôi còn phải làm thí nghiệm.”

Cánh tay hắn đờ ra giữa không trung.

Tôi ngáp một cái: “Anh cũng đừng thức khuya quá, tôi ngủ trước nhé, chúc ngủ ngon.”

Nói xong, tôi lên giường nhắm mắt lại.

Bên ngoài yên tĩnh một lúc.

Rồi “rầm!” – một tiếng động lớn khiến tôi suýt ngủ mà giật bắn mình.

Là Tần Tụng.

Hắn đập cửa rồi rời đi.

Tôi biết hắn đang giận vì điều gì.

Hiếm khi hắn cho tôi một cái bậc thang để bước xuống, vậy mà tôi lại không bước.

Tôi ngủ một giấc rất ngon.

Sáng hôm sau, vừa ngáp vừa định đặt đồ ăn, vừa mở cửa ra đã thấy trên bàn có một cái bánh sinh nhật.

Tần Tụng ngồi sau chiếc bánh: “Chúc mừng sinh nhật muộn, Uyển Oanh.”

Tôi đứng khựng lại, trên điện thoại vẫn hiện trang thanh toán đơn hàng.

“Tôi biết chuyện hôm qua khiến em không vui. Cái nhẫn đó đúng là không tìm lại được.” Hắn đưa điện thoại ra trước mặt tôi, ngón tay thon dài trắng trẻo đẩy nhẹ về phía tôi: “Mẫu đó vốn không hợp với em, đổi mẫu khác đi. San San tính tình trẻ con, em đừng chấp cô ấy. Chuyện hôn môi với bọn mình có thể ý nghĩa, nhưng cô ấy từ nhỏ vốn vô tư…”

“Anh còn đặc biệt đặt bánh cho tôi nữa à? Cảm ơn anh nhé!” Câu nói đột ngột khiến hắn ngưng bặt.

Hắn ngỡ ngàng nhìn tôi: “Uyển Oanh?”

Tôi cúi người nhìn bánh, đọc dòng chữ trên mặt: “Chúc bé yêu mãi mười tám tuổi.”

“Lời chúc dễ thương thật, cảm ơn anh, tôi thích lắm!”

Hắn nhíu mày: “Uyển Oanh…”

Tôi đang lấy đĩa và dao dĩa, nghe vậy thì ngẩng đầu: “Sao?”

Hắn rũ mắt xuống: “Không có gì.”

Giọng tôi đầy vui vẻ: “Chỗ này kem ngon nhất thành phố đấy, tôi đặt mãi không được, anh có tâm ghê.”

Hắn khẽ “ừ”, không biết đang nghĩ gì.

“Uyển Oanh, cái nhẫn…”

“Của anh đây, miếng to nhất, đừng để phí nha!” Tôi đặt miếng to nhất trước mặt hắn.

Sau đó cầm miếng nhỏ hơn, nếm thử một miếng: “Loại mới à? Ngon thật.”

“Uyển Oanh.” Hắn nhíu mày: “Em có thể nhìn kỹ thứ anh đưa cho em được không?”

Tôi cúi xuống.

Trên màn hình điện thoại là trang bán hàng của DR – thương hiệu nhẫn đính hôn chỉ được mua một lần trong đời.

Tay tôi run nhẹ.

Tôi không dám tưởng tượng nếu hắn đưa trang này cho tôi một ngày trước, tôi sẽ vui thế nào.

Nhưng giờ đây, tôi chỉ ung dung thưởng thức miếng bánh tôi thích nhất: “Không cần đâu, toàn phí tiền ngu thôi, phiền lắm.”

“Uyển Oanh?” Ánh mắt Tần Tụng nhìn tôi như không thể hiểu nổi.

Tôi cười: “Thật mà, tôi giờ không còn thích mấy thứ này nữa đâu. Đừng tốn tiền, anh mua bánh cho tôi là tôi vui rồi.”

Nói xong, tôi đặt đĩa rỗng lên bàn: “Hôm nay tôi có cuộc họp, phải đi sớm chút. Đĩa nhớ cho vào máy rửa nha.”

Rồi tôi quay người vào phòng thay đồ.

“Rầm!”

Tiếng ghế bị kéo ra.

Tôi quay đầu lại, thấy Tần Tụng đang cất điện thoại vào túi:

“Tuỳ em, cái đó tôi đặt cho San San, cô ấy thích mấy thứ này.”

Nói xong, hắn thật sự đóng sập cửa bỏ đi.

Chiếc bánh đó, hắn không hề đụng đến.

Mấy ngày sau, tôi không gặp lại hắn trong trường.

—

Next

Comments for chapter "Chương 1"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com