Thử Thách - Chương 2
“Đẹp quá! Cách cắt này là tinh xảo nhất mà tôi từng thấy đó!”
“Ai tặng cho San San của chúng ta vậy? Gặp được người đàn ông mua DR thì cưới liền đi!”
Lúc tôi tới văn phòng, mọi người đang vây quanh Lâm San San trêu chọc.
Tôi liếc nhìn — trên tay cô ta là mẫu nhẫn kinh điển của DR. Có người từng nói, mẫu này mang ý nghĩa: một đời một mối tình, mãi mãi không thay đổi.
“Trời ơi, bạn tặng cho em chơi thôi mà, mấy chị đừng nói linh tinh~” Lâm San San cười, ánh mắt thì vô tình hay hữu ý liếc sang Tần Tụng đang ngồi một bên. Thấy tôi, cô ta vội vàng che miệng:
“Ối! Cô Lục đến bao giờ vậy ạ?
“Chiếc nhẫn này không phải do anh Tụng tặng đâu, cô đừng hiểu lầm nhé!”
Từ lúc tôi vừa bước vào, cô ta đã liếc tôi một cái. Sau đó cứ làm như không thấy, đưa cao bàn tay đeo nhẫn lên, vừa khoe vừa cười nói với mọi người.
Chuyện hôm sinh nhật tôi bị hôn vẫn còn chưa nguôi, ánh mắt tất cả lại đồng loạt dồn về phía tôi.
Tần Tụng cũng liếc nhìn tôi.
Tôi bước đến trước mặt Lâm San San, nâng bàn tay đang đeo nhẫn của cô ta lên: “Đẹp đấy, bạn trai cô mắt nhìn cũng không tồi.”
Lâm San San hơi khựng lại.
Tay Tần Tụng đang cầm cốc nước cũng khựng theo.
Mọi người nhìn nhau vài giây, rồi có người bật cười:
“Cô Lục nổi tiếng khó tính mà cũng khen đẹp đó nha, San San, bạn trai cô đúng là có gu!”
Có người kéo tay người vừa nói, nhưng người đó lại lí nhí:
“Sợ gì? Nếu là thầy Tần tặng thì cô Lục nãy giờ đã nổi đoá rồi. Nhìn cô ấy bình thản thế kia, chắc chắn là San San có bạn trai mới rồi, chứ không cô Lục đời nào khen ngợi?”
Cả nhóm như bừng tỉnh.
“San San yêu đương lúc nào thế? Giấu kỹ thật!”
“Đeo nhẫn rồi thì bao giờ mời cưới đây?”
“Cho tôi nhìn lại chút, kiểu này xinh thiệt!”
Giữa một rừng lời khen, Lâm San San khẽ nhếch môi, nhìn tôi:
“Ối trời, em cũng không biết sao anh ấy lại chọn kiểu này nữa. Em bảo em thích, anh ấy lập tức mua luôn. Ai mà ngờ tên đại ngốc ấy lại có mắt thẩm mỹ như vậy…”
“Tháo ra.”
Một tiếng cắt ngang đầy đột ngột.
Lâm San San ngẩn người, quay sang Tần Tụng: “Anh Tụng…”
Tần Tụng đứng dậy, trong tay là giáo án chuẩn bị cho lớp đại học:
“Kiểu này xấu vậy mà cũng khoe khắp văn phòng, đúng là không biết nhìn.”
Lâm San San che miệng, mắt đỏ lên tức thì: “Anh Tụng…”
Tần Tụng không đoái hoài.
Ngược lại, hắn nhìn tôi đầy ẩn ý: “Gu thẩm mỹ của cô Lục cũng nên cải thiện chút.”
Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng.
Tôi không hiểu rốt cuộc hắn đang giận gì nữa.
Tôi khen nhẫn hắn chọn đẹp, sao hắn không vui?
—
Tan học, Tần Tụng nhắn: [Tối đi ăn nhé]
Xem ra hắn cũng nhận ra điều gì đó. Vừa hay, tôi cũng có chuyện cần nói với hắn: [Được, tôi làm xong thí nghiệm rồi đi]
Để kịp gặp hắn lúc bảy giờ tối, tôi đẩy nhanh tiến độ trong phòng thí nghiệm. Nhưng đến khi xong việc, cánh cửa lại không mở ra được.
Theo lý thì phòng thí nghiệm sẽ được kiểm tra và khoá sau mười một giờ. Bây giờ chưa đến bảy giờ, sao đã bị khoá?
Điện thoại tôi để ngoài tủ đồ, không thể liên lạc. Tôi tính trèo ra ngoài, nhưng phòng ở tầng tám.
May mà có người đi ngang qua, tôi đập cửa như điên.
Phòng thí nghiệm cách âm tốt, tôi phải dốc hết sức mới khiến người ngoài chú ý.
Nhưng khi thấy người đó, lòng tôi lạnh ngắt.
Là sư muội tôi.
Cô ta luôn muốn theo giảng viên hướng dẫn tôi sang Ireland làm dự án, nhưng không được chọn. Giáo sư chỉ chọn tôi. Gần đây cô ta rất khó chịu với tôi.
Tôi ra hiệu bằng miệng, bảo cô ta tôi đang bị nhốt.
Cô ta lắc đầu, quay lưng bỏ đi.
Tôi chết lặng.
Tần Tụng có biết tôi bị nhốt ở đây không? Tôi phải ra ngoài ngay.
Tôi tìm khắp nơi một món gì đó dùng được. Nhưng thiết bị ở đây đều trị giá cả trăm triệu, tôi không thể đập phá.
Cuối cùng chỉ còn cách tuyệt vọng ngồi bệt sau cánh cửa.
“Cạch!”
Tiếng ổ khoá vang lên.
Tôi vội đứng dậy.
Sư muội tựa vào khung cửa, tay cầm chìa:
“Cô phụ trách chìa khoá là cô Lâm đi rồi, tôi phải đến chỗ khác xin cấp lại, còn điền vài giấy tờ, tốn chút thời gian, dọa sợ cô rồi à?”
Tôi trố mắt: “Cô Lâm… là… Lâm San San?”
Tống Thanh Yên xoay chìa khoá, cười khẩy: “Không lẽ ai khác?”
Tôi khựng lại: “Cảm ơn cô… chuyện đi Ireland… tôi mời cô bữa cơm nhé…”
“Nếu định xin lỗi thì thôi khỏi.” Cô ta quay lưng vẫy tay: “Sẽ có ngày tôi vượt mặt chị thôi, sư tỷ.”
Khi được cứu ra khỏi phòng thí nghiệm thì đã là bảy giờ rưỡi.
Tôi lao tới nhà hàng đã hẹn với tốc độ nhanh nhất. Lúc lên cầu thang vì quá vội, tôi vấp té, trầy cả đầu gối.
Phục vụ đỡ tôi đến chỗ hẹn, nhưng ở đó lại là một cặp đôi xa lạ.
“Xin lỗi cô, có lẽ cô nhớ nhầm bàn? Chỗ này đã được hai vị khách này đặt từ lâu rồi.”
Tôi sững lại.
Điện thoại vang lên thông báo. Tôi mở ra, là bài đăng của Lâm San San:
[Cảm ơn anh trai đã tặng em món quà sinh nhật hoành tráng! Em hết giận rồi đó (ảnh dễ thương).]
Kèm theo là bức ảnh chiếc bánh năm tầng khổng lồ, Lâm San San đứng ở giữa, xung quanh là hơn chục người bạn đang tung hoa giấy. Người mà cô ấy khoác tay tuy bị dán sticker hình mèo che mặt, nhưng tôi nhận ra được. Là Tần Tụng.
Tôi liếc qua lịch.
Ồ, thì ra hôm nay là sinh nhật của Lâm San San.
“Thưa cô, có cần tôi đặt bàn khác không?”
Đầu gối đau rát, tôi lắc đầu: “Không cần. Cho tôi hỏi bệnh viện gần đây nhất ở đâu?”
Tôi không liên lạc với Tần Tụng.
Da đầu gối tôi bị tróc một mảng lớn, số thứ tự khám cũng nhiều. Xong hết việc bôi thuốc và băng bó cũng đã muộn lắm rồi.
Khi tôi về đến nhà thì đã là rạng sáng.
Vừa mở cửa, thấy có người ngồi trong phòng khách tối om, tôi hoảng hồn. Mở đèn lên, tôi vẫn chưa hoàn hồn:
“Tần Tụng, sao anh không bật đèn?”
Hắn ngẩng đầu, đuôi mắt hơi đỏ, trong mắt còn vằn tia máu: “Uyển Oanh, đã gần ba giờ sáng rồi.”
“Ừ, tôi làm thêm giờ.”
Hắn ngập ngừng, như thăm dò: “Tối qua… tôi không tới được.”
“Tôi biết, không sao mà.”
Tôi đặt túi xuống: “Anh nổi nóng với cô ấy, tất nhiên phải tìm cơ hội dỗ rồi. Sinh nhật là dịp tốt mà.”
“Bốp!”
Tay tôi bị hắn nắm lấy. Hắn ngẩng đầu nhìn tôi: “Thật ra, tiệc đó vẫn chưa kết thúc.”
Tôi không hiểu.
“Tôi về sớm.”
Tôi chớp mắt: “Tại sao?”
Hắn siết chặt tay tôi hơn: “Tôi cứ chờ em gọi điện cho tôi.”
Tôi khựng lại. Sau đó rút tay ra.
Hắn không buông, tôi phải giằng mới thoát được: “Không sao, tôi tin hai người mà.”
Nhìn tôi thay giày thay đồ, cổ họng hắn động đậy: “Em… không giận?”
Tôi nhẹ nhàng: “Không giận.”
“Uyển Oanh, anh…”
Không biết có phải ảo giác không, giọng hắn run run.
Tôi cắt lời: “A Tụng, mai nói nhé? Được không?”
Tôi cười nhẹ, mệt mỏi: “Tôi mệt lắm rồi, mai nói gì cũng được.” Nói xong tôi đi vào phòng ngủ.
Tôi ngủ rồi mà hắn vẫn chưa vào. Nhưng tôi cũng không nghe thấy tiếng đóng sầm cửa.
—
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn đã đi rồi.
Ở văn phòng cũng không thấy, chắc đã đi hướng dẫn thực hành sớm.
Buổi chiều, tôi nhắn tin cho hắn:
[Hôm nay San San chắc không quấy rầy anh đâu nhỉ? Tối nay đi ăn nhé, tôi có chuyện muốn nói.]
Chưa kịp gửi thì cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra:
“Lục Uyển Oanh! Cô giấu cây bút máy của tôi ở đâu rồi?!”
Tôi bị hai tay cô ta túm lấy cổ áo, suýt nữa bị kéo ngã khỏi ghế. Các đồng nghiệp hốt hoảng chạy đến: “Cô Lâm, bình tĩnh nào!”
Mắt Lâm San San đỏ hoe: “Xin lỗi… tôi cũng không muốn như vậy… nhưng cây bút đó là ông tôi để lại, với tôi thực sự rất quan trọng… Cô Lục, nếu cô thích thì cứ xem, nhưng làm ơn nói cho tôi biết đang ở đâu được không?”
“Ông cô? Bút máy?” Tôi ngẩn người.
Ông nội của Lâm San San là một nhà vật lý, từng cống hiến cho quốc gia.
Trước khi mất, chỉ để lại một cây bút, muốn cô ta kế nghiệp mình. Tôi luôn kính trọng ông ấy, sao có thể lấy trộm đồ của ông?
“Hôm qua tôi để quên ở phòng thí nghiệm, lúc đó chỉ có cô Lục đang làm ở đó.”
“Cô Lục, tôi hứa sau này sẽ không bao giờ nói chuyện với anh Tụng nữa, chỉ cần cô trả lại kỷ vật của ông cho tôi!”
“Bịch!” — Lâm San San quỳ ngay trước chân tôi, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Ai cũng biết tôi từng nhiều lần vì cô ta và Tần Tụng mà cãi nhau.
“Thầy Tần, thầy cũng nói gì đi chứ.”
Giữa tiếng nức nở, có người cất tiếng.
Tôi ngẩng đầu, thấy Tần Tụng đang đứng ở cửa.
“Uyển Oanh, trả cho cô ấy đi. Em thích, anh mua cây khác cho em.”
Hắn đưa điện thoại cho tôi:
“Mật khẩu em biết mà, chọn cái nào em thích cũng được, không cần là bút đâu.”
Tôi nhìn màn hình, khẽ cười: “Ý anh là sao?”
Hắn né tránh ánh mắt tôi, yết hầu khẽ chuyển động:
“Cây bút đó với cô ấy thật sự rất quan trọng. Anh không trách em… Anh biết dạo này em chịu nhiều ấm ức, làm sai chút cũng không sao cả.”
Tôi cười mà thấy bất lực: “Nhưng con người tôi thế nào, chẳng lẽ anh còn không hiểu sao?”
Hắn không trả lời.
Lâm San San nức nở không ngừng, ánh mắt cứ chốc chốc lại liếc nhìn về phía tôi.
“Khóc gì mà khóc! Tự tay nhốt sư tỷ trong phòng thí nghiệm, cuối cùng lại quay sang đổ lỗi cho chị ấy lấy bút của cô? Không biết bỏ vào tủ ngoài mà cứ thích để trong phòng thí nghiệm? Đồ của mình cũng không quản nổi à?”
Một tiếng quát không đúng lúc khiến cô ta sững lại.
Tôi quay đầu lại, thấy Tống Thanh Yên đang đứng ở cửa với một ly americano đá trên tay. Các đồng nghiệp sững người:
“Cô Tống, ý cô là gì?”
Một chiếc USB bị ném lên bàn:
“Dữ liệu từ đoạn camera đã được khôi phục, xem đi, xem cô Lâm đã đợi đến khi cô Lục vào phòng thí nghiệm rồi khóa cửa lại như nào.”
“Chát!”
USB bị Lâm San San giật lấy, nắm chặt trong tay.
“Cô… cô Tống, chuyện này cô không cần làm quá vậy chứ?”
Tống Thanh Yên mỉm cười: “Sợ rồi à?”
Ngay sau đó, cô giật lấy USB, cắm vào máy tính. Nhưng trong đó chỉ có dữ liệu thí nghiệm và giáo án, hoàn toàn không có video nào cả.
“Cô lừa tôi!” — Lâm San San trừng mắt.
Tống Thanh Yên cười nhạt: “Thế à? Không phải tự mình làm rồi sao lại sợ chứ?”
“Cô…”
Lâm San San quay đầu nhìn về phía Tần Tụng: “Anh Tụng…”
Nhưng người luôn đứng về phía cô ta lại đang nhíu mày nhìn cô đầy nghi ngờ. Lâm San San che miệng, đẩy hắn ra rồi chạy vụt khỏi văn phòng.
Lúc này, tôi mới nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Uyển Oanh, anh…”
Tôi khẽ cười: “Không cần nói gì đâu, tôi hiểu mà. Hai người là thanh mai trúc mã, để anh tin là cô ta cố ý hãm hại tôi cũng khó. Tôi không trách anh.”
Hắn sững người.