Tiền Nào Của Cô? - Chương 2
“Hay lắm! Cả nhà mấy người đúng là coi thường tôi! Là tôi không xứng với nhà này đúng không? Tôi đi! Đi thì khỏi phải ở đây mang xui rủi cho ai nữa!”
Nói xong, lập tức đứng dậy bỏ đi.
Anh tôi định chạy theo, mẹ tôi thong thả buông một câu:
“Tối nay khỏi vào, không ai mở cửa đâu.”
Anh khựng lại, quay sang nhìn tôi như cầu cứu.
Tôi giả vờ không thấy, anh thở dài rồi vẫn đi ra ngoài.
Ba tôi khoát tay: “Kệ tụi nó.”
Sau đó quay sang tôi:
“Nếu gặp ai phù hợp thì dắt về cho ba mẹ xem thử.”
Tôi chỉ im lặng, không trả lời.
Thấy vậy, ba mẹ tôi cũng không nói thêm gì nữa.
Mãi đến nửa đêm, mới nghe tiếng mở cửa ngoài phòng khách.
Anh tôi và chị dâu về rồi.
Hai người nói chuyện nhỏ giọng:
“Tô Trạch, anh còn là đàn ông không vậy? Nhìn nhà anh ức hiếp tôi mà không dám hé răng?”
“Suỵt… nhỏ tiếng chút.”
“Sợ gì? Tôi làm vậy là vì anh. Em gái anh kiếm tiền giỏi thế, giờ không lấy được công ty, sau này nó cưới rồi đem hết của cải đi nhà khác, đến lúc đó anh có muốn húp cháo cũng không còn.”
“Được rồi được rồi, cô tổ, nghe lời em hết. Vào nhà trước đi, chuyện này từ từ tính.”
Lòng tôi lạnh đi một nhịp, hóa ra chị dâu dám lấn tới như vậy là vì có anh tôi đứng sau chống lưng.
Người từng là anh trai luôn thương tôi từ nhỏ, là người thân thiết nhất ngoài ba mẹ, vậy mà lại cùng vợ mình tính toán tôi.
Tôi chỉ thấy trong lòng như rơi xuống đáy.
Sáng mùng Một Tết, chị dâu lại lôi chuyện xem mắt ra nói tiếp.
Tôi và ba mẹ đều không đáp, anh tôi thì lúng túng.
Thấy bầu không khí nặng nề, anh vội xoa dịu: “Diêu Diêu, chị dâu em nói vậy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, đừng có không biết điều.”
Tôi không nhịn được nữa, đáp lại liền:
“Vì em tốt mà suốt ngày nhắm vào tiền của em hả? Trên trời rơi bánh còn đòi chọn nhân ít muối nhiều muối, chị nghĩ ai cũng phải xoay quanh chị chắc?”
Chị dâu bị tôi nói cho xanh mặt trắng mặt.
“Thì đúng là em keo kiệt, lì xì cho chị một bao cũng tiếc, càng có tiền càng vô tình vô nghĩa.”
Chị vẫn không ngừng đổ bẩn lên tôi.
Mẹ tôi không chịu nổi nữa, sắc mặt trầm xuống: “Tô Trạch, đủ rồi đấy.”
Chị dâu nghe vậy càng nổi đóa, lập tức bênh anh tôi:
“Sao? Cả nhà đều nghĩ là lỗi của tôi đúng không? Là tôi oan ức Diêu Diêu đúng không? Rõ ràng là nó sai!”
“Nếu là con gái tôi mà lớn như vậy chưa cưới, làm cha mẹ cũng phải lo lắng chết đi được, chỉ có nhà các người là coi con gái như bảo bối, chẳng lo gì cho tương lai nó.”
Mẹ tôi giận đến mức đập mạnh cái chén, nói lớn:
“Con tôi là bảo bối thì sao? Chúng tôi thích cưng chiều nó, có giỏi thì chị về bảo ba mẹ chị cũng chiều chị như vậy đi!”
Chị dâu bị nói cho cứng họng, không dám phản bác.
Mẹ tôi nói tiếp: “Chưa cưới thì sao? Trái pháp luật à? Chưa nói đến việc Diêu Diêu có khả năng tự lo, cho dù nó không có công ăn việc làm thì nhà này vẫn nuôi được nó, không như ai kia, chẳng lo nổi cho bản thân mà cứ nhăm nhe tính toán em chồng.”
Chị dâu bị chọc đến đỏ cả mặt: “Ai thèm tiền của bà! Ai thèm mấy đồng tiền hôi đó!”
Nói xong, hầm hầm bỏ về phòng.
Anh tôi lập tức chạy theo, cửa vừa đóng là nghe thấy tiếng cãi vã và tiếng chị dâu khóc lóc trong phòng.
Mẹ tôi cũng tức không chịu nổi, vừa dọn bát vừa lầm bầm:
“Thật không hiểu nổi con Trạch nhà mình nhìn trúng nó ở điểm nào.”
Tôi an ủi: “Mẹ, đừng giận nữa.”
Mẹ tôi thở dài, rồi quay lại đề tài quen thuộc:
“Nói vậy thôi chứ con vẫn phải nhanh kiếm cho mẹ một thằng bạn trai!”
Nghe vậy, tim tôi chùng xuống, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện dẫn bạn trai về ra mắt.
Anh tôi với chị dâu thì cả ngày ru rú trong phòng, không ló mặt ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, hai người đã khăn gói về nhà mẹ đẻ.
Lúc quay lại thì mặt mày hớn hở, ánh mắt cứ liếc tới liếc lui về phía tôi.
Tôi lập tức có linh cảm chẳng lành, trực giác mách bảo: chắc chắn lại có chuyện sắp xảy ra.
Quả nhiên, sáng hôm sau, có người đến gõ cửa nhà tôi.
Là cả nhà bên ngoại của chị dâu.
Nói là đến chúc Tết, nhưng chưa nói được mấy câu thì đã lôi chuyện xem nhà ra.
“Hôm qua chị tôi đã nói rồi, em gái muốn mua nhà cho bên này, tụi tôi mừng tới nỗi cả đêm không ngủ được. Sáng ra là đi liền đây!”
“Vẫn là chị tôi giỏi, em dâu cũng giỏi, kiếm tiền ngon thế, nói mua nhà là mua nhà. Sau này tụi mình nhờ cậy được rồi!”
Chị dâu vỗ ngực đảm bảo:
“Mọi người yên tâm, nhà này cái gì cũng là của chị hết, đừng nói một căn nhà, tiền em dâu kiếm được, tất cả đều là của chị, chị mới là bà chủ nhà này.”
Cả một đám người tự nhiên như ở nhà mình, tính toán sung sướng cho tương lai mà chẳng coi tôi và ba mẹ ra gì.
Tôi với ba mẹ chỉ còn biết cười khẩy, đúng là chưa từng thấy ai vô liêm sỉ tới mức này.
Mẹ tôi liếc nhìn anh tôi, ánh mắt né tránh của anh đã đủ để chứng minh — chuyện này anh ta biết từ trước.
Cả nhà bên ngoại chị dâu còn đang mơ mộng, giục giã chúng tôi mau đi xem nhà.
Thấy chúng tôi chẳng phản ứng gì, chị dâu nhíu mày, liếc tôi một cái, rồi bày ra bộ dạng nghiêm khắc mắng tôi:
“Còn không mau đi thay đồ? Lề mề như thế sau này gả đi rồi nhà chồng cũng ngán.”
Nghe y hệt mấy vai mẹ kế trong phim truyền hình, tôi bật cười.
Chị dâu thấy vậy thì trừng mắt:
“Cười gì? Chị nói sai à?”
Tôi thu lại nụ cười, nhàn nhạt đáp:
“Không có gì, chỉ là thấy chị diễn đạt lắm, chắc trước đây sống cũng không dễ dàng gì nhỉ.”
Lời tôi khiến chị dâu sa sầm mặt, định nổi đóa thì bị anh tôi ngắt lời.
“Thôi đủ rồi, đừng cãi nữa. Diêu Diêu, chị mày đã bảo mua nhà thì mua một căn đi, em có thiếu tiền đâu.”
Nghe đến đó, tôi chỉ muốn trợn trắng mắt, hoàn toàn mất hết hy vọng vào anh trai.
Đúng là chủ nào tớ nấy, hai người cùng một giuộc.
Bị anh tôi gần như ép buộc ra khỏi nhà, ba mẹ tôi thấy không yên tâm cũng đành đi theo.
Một đoàn người rồng rắn kéo đến một khu nhà mẫu.
Cô nhân viên bán hàng thấy đoàn đông thì đon đả đón tiếp.
Tôi và ba mẹ ngồi một bên uống trà, còn anh tôi thì kè kè theo cả nhà bên chị dâu, chỉ trỏ chọn nhà.
Nhân viên tưởng gặp khách VIP, hớn hở chạy tới chạy lui phục vụ.
Cuối cùng họ chọn một căn biệt thự to nhất.
Nhân viên hỏi là trả góp hay trả thẳng, Chị dâu phất tay: “Trả thẳng!”
Nhân viên cười tươi đến mức không khép miệng nổi, cả quản lý bán hàng cũng đích thân ra tiếp.
Cả nhà bên chị dâu thì không ngớt lời khen chị giỏi, chị dâu mặt mày càng lúc càng đắc ý.
Tôi ngồi một bên quan sát, thấy rõ từng biểu cảm của chị, khóe môi khẽ cong lên lạnh lùng.
Đến lúc ký hợp đồng xong, đến phần thanh toán, chị dâu ngồi khoanh tay, từ xa ngoắc tôi lại.
“Qua đây trả tiền đi!”
Giọng đầy sai khiến, như đang gọi người hầu trong nhà.
Âm thanh lại lớn, khiến những người xung quanh ngoảnh lại nhìn.
Tôi vẫn ngồi yên, cùng ba mẹ nhấm nháp trà.
Chị lại gọi thêm lần nữa, tôi vẫn không nhúc nhích.
Anh tôi đành bước tới:
“Diêu Diêu, sao vậy? Chị mày gọi em mà!”
Mẹ tôi liền lên tiếng:
“Con bé có nói là sẽ mua nhà cho bên này bao giờ đâu!”
Ba tôi cũng phụ họa: “Đúng đấy, tiền nó tự kiếm được, sao lại để người ngoài xài chùa.”
Anh tôi nghe vậy, mặt lập tức căng ra, lúng túng nói:
“Sao mà là người ngoài được? Đây là má vợ, ba vợ của anh mà!”
Mẹ tôi lập tức khó chịu,
“Thì ra anh còn biết đó là ba mẹ vợ của anh đấy, không biết còn tưởng là ba mẹ chồng của Diêu Diêu cơ đấy.”
“Nếu bản lĩnh vậy thì tự bỏ tiền ra mua cho ba mẹ vợ đi, vợ chồng tôi đây không ý kiến gì đâu.”
Anh tôi bị nói đến mặt xanh mặt trắng, xung quanh người tụ lại mỗi lúc một đông, anh bắt đầu thấy mất mặt.
Chị dâu vừa bước tới đã nghe trọn câu của mẹ tôi, lập tức hốt hoảng phản bác:
“Nhà đó là nói rõ ràng mua cho em trai tôi rồi mà!”
Mẹ tôi liếc chị, giọng không khách khí: “Bao giờ nói là mua cho em trai cô?”
Chị dâu càng hoảng, quay sang phía em trai mình:
“Em cũng nghe rõ mà, nãy họ nói trước mặt bao nhiêu người đấy!”
Tên em trai gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy! Mọi người đều nghe thấy rồi, chính miệng nói sẽ mua cho chúng tôi.”
Vợ hắn ta cũng góp lời:
“Phải đấy! Bao nhiêu người đều làm chứng, không thể nuốt lời được!”
Mẹ tôi cười lạnh:
“Tôi chẳng nhớ con gái tôi có nói gì như vậy cả, không tin thì để tôi gọi bảo vệ mở camera an ninh ra coi lại.”
“Với cả, căn nhà này mua cho em trai cô, thì đó là em trai cô, chứ không phải là em trai của Diêu Diêu nhà tôi, đúng không?”
Chị dâu bị phản đòn, mặt cứng đờ, trắng rồi lại đỏ.
Nhân viên bán nhà đứng xung quanh nhìn nhau, không biết nên xử lý thế nào.
Người ngoài cũng xì xầm bàn tán.
Anh tôi chen vào đứng chắn trước mặt tôi, sắc mặt u ám, ép giọng nói:
“Anh biết với em số tiền này không là gì cả, em cứ để tiền lại rồi hẵng đi.”
Ba tôi cuối cùng không nhịn nổi nữa, vung tay tát một cái vang dội!
“Tao với mẹ mày làm sao lại dạy ra cái đồ mất hết lương tâm thế này? Ngay cả em gái ruột mà cũng tính toán.”
Anh tôi ôm má, kinh ngạc nhìn ba tôi không tin nổi:
“Ba! Con mới là con trai ruột của ba, sao ba không đứng về phía con mà lại bênh nó?”
“Có phải vì nó biết kiếm tiền, nên ba mẹ thiên vị phải không?”
Ba tôi tức đến đỏ cả mặt, mẹ tôi cũng bị chọc tức đến run người.
Tôi thật không ngờ anh trai có thể nói ra những lời như thế.
Lòng nguội lạnh hoàn toàn.