Tiền Nào Của Cô? - Chương 3
Tôi muốn dẫn ba mẹ đi khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng lại bị cả nhà chị dâu chặn lại.
“Không được đi! Phải để tiền lại rồi mới được đi!”
“Tôi chị đã gả vào nhà này, thì chị chính là bà chủ nhà này, em phải nghe lời chị!”
“Đúng đấy, hôm nay nhà này phải mua, không mua cũng phải mua! Ai bảo em giàu như vậy cơ chứ!”
Tôi tức đến bật cười lạnh:
“Sao? Tôi có tiền thì tôi đáng bị như thế à? Có tiền thì là mắc nợ mấy người à?”
Có lẽ vì có cả nhà mẹ đẻ đứng sau, chị dâu càng thêm tự tin, giọng điệu ngày càng trịch thượng:
“Tiền của em là tiền của nhà, mà tiền của nhà cũng là tiền của chị. Chị lấy tiền của mình mua nhà cho em trai thì có gì sai?”
“Muốn đi thì để lại tiền trước đã!”
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức xôn xao:
“Trời đất ơi, đòi tiền em chồng để mua nhà cho bên ngoại?”
“Không biết kiếm tiền thì thôi, lại còn tính kế em chồng, đúng là chưa từng thấy ai trơ trẽn như thế!”
Chị dâu vừa nghe thì nổi đóa, chỉ tay vào cô gái vừa nói mà chửi thẳng:
“Mày là cái thá gì mà dám lên tiếng dạy đời tao?”
Ngay cả em trai và em dâu của chị cũng xông lên vây quanh cô gái, vừa mắng vừa đẩy.
Ngón tay chỉ thẳng vào mặt người ta.
Cô gái ấy ôm ngực, ngã xuống đất, kêu đau liên tục.
Đúng lúc đó, người nhà của cô gái cũng có mặt, liền túm lấy gia đình chị dâu không cho đi.
Họ tuyên bố: một là báo công an, hai là bồi thường!
Chị dâu định giở trò, muốn làm ầm lên để dọa dẫm, nhưng đối phương cũng không phải loại dễ bắt nạt, lập tức gọi cảnh sát.
Chẳng riêng gì chị dâu, ngay cả anh tôi cũng bắt đầu hoảng loạn.
Nhà bên chị dâu thấy tình hình không ổn định bỏ chạy nhưng bị bảo vệ khu bán nhà giữ lại.
Anh tôi quýnh lên, vội hỏi bên kia muốn bao nhiêu tiền.
Người nhà cô gái đáp: cô ấy có tiền sử bệnh tim, phải đi viện kiểm tra, “ít nhất là năm vạn!”
Chị dâu kéo áo anh tôi, nhưng anh đứng im không động đậy.
Dù đi làm bao năm, anh tôi chưa từng tiết kiệm được đồng nào, còn hay phải xin thêm từ nhà.
Muốn đền tiền — nhưng trong túi lại rỗng không.
Một lát sau, cảnh sát tới.
Họ khuyên nên giải quyết riêng, ám chỉ tốt nhất là đền tiền.
“Chuyện này không lớn, nhưng mà nếu truy cứu cũng có thể bị tạm giữ hành chính.”
Vừa nghe tới bị giam, chị dâu lập tức cuống lên, bám lấy tay anh tôi khóc lóc:
“Em không muốn bị nhốt, anh mau nghĩ cách đi!”
Anh tôi đành quay sang tìm ba mẹ cầu cứu, nhưng ba mẹ lạnh mặt không thèm nói chuyện, bắt anh tự lo.
Anh bất lực, quay sang nhìn tôi.
“Diêu Diêu, năm vạn này coi như anh mượn tạm, được không?”
Tôi cười cười, mượn giấy bút của nhân viên.
“Năm vạn này, cộng với tiền cưới trước đây của anh, anh viết luôn một tờ giấy vay tiền trả em.”
Anh tôi trợn mắt kinh ngạc, chị dâu thì lập tức hét lên:
“Dựa vào đâu? Tiền cưới trước đó là em tự nguyện cho bọn tôi mà!”
Tôi thản nhiên cất tờ giấy.
“Hồi đó là vì nể mặt ba mẹ nên mới đứng ra lo đám cưới cho anh. Bây giờ, tôi hối hận rồi.”
“Không muốn trả cũng được, coi như tiền tôi ném xuống sông, nhưng hiện tại, mấy người tự đi mà giải quyết!”
Nói rồi tôi dìu ba mẹ rời khỏi phòng bán nhà.
Cả nhà chị dâu vẫn định cản nhưng bị bảo vệ chặn lại.
Tôi đỡ ba mẹ bước đi, lạnh lùng nhìn anh tôi bị chị dâu níu áo giằng co mà trong lòng chẳng gợn sóng.
Đến tận nửa đêm, anh tôi và chị dâu mới về.
Không rõ họ xử lý ra sao, nhưng thái độ với tôi thì lập tức thay đổi rõ rệt, đột nhiên ngoan ngoãn hẳn.
Tôi cứ tưởng hai người họ lương tâm trỗi dậy — ai ngờ, những gì xảy ra sau đó còn trơ trẽn hơn.
Mùng 5 Tết, anh tôi ở bên nhà chị dâu không về.
Tối đến, chị dâu gọi điện bảo anh tôi uống rượu quá không lái xe được, kêu tôi qua đón.
Trên đường đi, bạn trai tôi – Lâm An – gọi đến.
Tôi thuận miệng than thở một câu…
Anh ấy nghe xong thì hơi lo lắng:
“Đêm hôm thế này mà để một cô gái như em lái xe đi đón người? Họ cũng thật yên tâm quá đấy!”
Không nói thì thôi, anh vừa nói xong tôi đã bắt đầu thấy sợ.
“Giờ sao đây? Em đi được nửa đường rồi.”
Lâm An suy nghĩ một lát:
“Em gửi định vị cho anh, anh bắt xe đến đón em.”
Tôi cúp máy, gửi định vị cho anh.
Suốt quãng đường còn lại, tôi lái xe mà tim đập thình thịch, cứ lo dọc đường có thứ gì kỳ quái nhảy ra.
Cuối cùng cũng đến nhà chị dâu, nhưng tôi vừa bước xuống thì thấy — anh tôi hoàn toàn không hề say.
Chị dâu và em dâu của chị đang đẩy một người đàn ông ra cửa.
Chính là gã mà trước đó chị dâu muốn mai mối cho tôi — Lý Dương.
“Diêu Diêu, đây là Lý Dương mà chị nói với em đó, hai người nói chuyện riêng một chút đi.”
Nói rồi, anh tôi kéo tôi vào phòng, mặt lạnh tanh dằn giọng:
“Mày liệu mà nói chuyện cho đàng hoàng, chuyện hôm nay không xong, mày chính là đứa giết chết tao đấy.”
Đến lúc này tôi mới biết, cái năm vạn bồi thường hôm trước, chính là vay từ Lý Dương.
Mà điều kiện vay — là tôi phải gả cho hắn.
Anh tôi nhốt tôi với Lý Dương trong phòng.
Tôi điên cuồng đập cửa, hét to đòi thả ra, nhưng chị dâu đứng ngoài cửa nắm chặt tay cầm, không chịu mở.
“Muốn đi cũng được, hoặc để lại công ty, hoặc gả cho Lý Dương, chỉ được chọn một!”
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay mà không xong chuyện, thì cô cũng đừng mong bước ra khỏi đây!”
Tôi cố gắng nói lý lẽ với họ:
“Làm vậy là phạm pháp, giờ thả tôi ra vẫn còn kịp, tôi sẽ không truy cứu!”
Em trai chị dâu đứng bên cạnh còn hùa theo:
“Chị! Đừng nghe nó dọa. Đợi khi gạo nấu thành cơm rồi, nó còn mặt mũi nào mà truy với chẳng cứu?”
Nghe những lời ấy vang vọng bên ngoài, lòng tôi như rơi xuống đáy.
Tôi định lên tiếng thêm lần nữa thì bỗng ngửi thấy mùi cồn nồng nặc.
Quay đầu lại, thấy Lý Dương đang tu ừng ực cả chai rượu trắng.
Tôi hoảng sợ, đập cửa điên cuồng, van xin bọn họ mở ra.
Cửa bị tôi đập “rầm rầm”, lúc này anh tôi cũng đến giúp giữ cửa.
“Diêu Diêu, anh là anh ruột em, chẳng lẽ anh hại em sao? Lý Dương gia cảnh tốt, có tiền, em lấy hắn thì sung sướng cả đời, em còn không vừa lòng cái gì?”
“Em đưa công ty cho anh, anh nhất định sẽ điều hành tử tế, cuối năm chia lãi cho em, được chưa?”
Tôi gào lên, giọng khản cả cổ, chất vấn anh tôi có còn là anh ruột tôi không.
“Sao lại giúp người ngoài bày trò đê tiện này để hại em ruột mình?”
Anh tôi thoáng sững người, nhưng lại bị tiếng hét của chị dâu át đi:
“Anh còn muốn lấy tiền hay không hả?”
Tôi nhìn qua khe cửa, bắt gặp ánh mắt anh tôi thoáng chốc do dự, nhưng chỉ trong tích tắc, anh ta liền siết chặt tay nắm cửa.
“Bỏ ngay ý định đó đi! Hôm nay không ký, thì ngày mai cũng phải gả đi! Tự em chọn lấy!”
Tôi còn đang vùng vẫy thì phía sau, Lý Dương đã say khướt, nhào tới đè lên người tôi, tay chân sờ soạng khắp nơi.
Tôi vừa khóc vừa cố gắng chống đỡ, vẫn còn hy vọng đánh thức lương tâm anh tôi:
“Được rồi… em đồng ý, em ký… em giao công ty cho mấy người!”
Vừa dứt lời, chị dâu liền lập tức mở cửa, đưa hợp đồng ra trước mặt tôi:
“Ký đi!”
Tôi vừa ký, vừa nhìn thời cơ tính toán bỏ chạy.
Nhưng mới lao được vài bước thì đã bị anh tôi giữ lại.
Chính anh ta — người từng cõng tôi trên lưng chạy khắp sân trường năm nào — hôm nay lại đỡ eo tôi, đẩy tôi vào vòng tay Lý Dương.
Có lẽ vì bị từ chối quá nhiều, Lý Dương nổi cơn điên.
“Chó má! Mày coi thường tao hả? Cho mày mặt mũi quá rồi đó!”
Hắn giáng cho tôi một bạt tai.
Sau đó túm cổ áo tôi, quăng tôi lên giường rồi xé toạc áo tôi.
“Tao có điểm nào thua đám đàn ông ngoài kia? Hôm nay tao cho mày biết tay!”
Hắn vừa gào vừa tháo thắt lưng.
Anh tôi và chị dâu đã lui ra ngoài, miệng còn hí hửng bàn chuyện tương lai giàu sang.
Tôi bị tát đến choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Cố vùng lên kháng cự, thì bị hắn túm tóc đập mạnh xuống giường, cả người tối sầm, bất tỉnh.
…
Tỉnh dậy đã là trong bệnh viện, bên tai là tiếng mẹ tôi nức nở trong đau đớn.
“Con đừng sợ… ba con đã báo công an rồi. Con ơi, mẹ hối hận, lúc sinh thằng súc sinh đó ra đáng ra phải bóp chết nó rồi.”
Tôi khó khăn muốn ngồi dậy thì ba tôi bước vào, theo sau là Lâm An.
Mẹ nói cho tôi biết — chính Lâm An đã báo cảnh sát.
“Con có bạn trai sao không nói với ba mẹ một tiếng, làm ba mẹ lo muốn chết.”
Đầu óc tôi vẫn mơ hồ, không nói nổi lời nào.
Lâm An bước lại, kéo chăn đắp kín cho tôi.
Tôi thấy khóe môi anh vẫn còn bầm tím:
“Anh đánh nhau với anh tôi à?”
Anh không trả lời, là ba tôi nói thay:
“Không chỉ nó, cả nhà bên chị dâu con nữa.”
Nghe vậy tôi cuống lên:
“Vậy… anh có sao không? Có bị thương nặng không?”
Lâm An bật cười, vỗ nhẹ tay tôi:
“Không nghiêm trọng đâu, cảnh sát đến nhanh lắm.”
Sau đó, anh theo ba tôi chạy đôn chạy đáo lo mọi việc, lại còn ở bên cạnh chăm sóc tôi từng chút.
Ba mẹ tôi đều rất hài lòng, dặn tôi khi xuất viện nhớ dắt anh về nhà ra mắt đàng hoàng.
Đến lúc tôi xuất viện, chuyện của Lý Dương và anh tôi cơ bản cũng đã được xử lý.