Tiên Ý Chí Tôn - Chương 19:
Lâm Vân nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Trần Nhàn đành tới khuyên nhủ: “Mẹ biết, con vẩn chưa quên được Triệu Thu Nam, nhưng loại phụ nữ như Triệu Thu Nam quá mức thâm sâu, là loại thích ra vẻ thôi, con vẫn nên quên cô ta đi, phải nhìn về phía trước!”
“Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm, con sớm quên Triệu Thu Nam rồi!” Lâm Vân an ủi mẹ.
Thực tế, từ khi bị Triệu Thu Nam phản bội, trong lòng Lâm Vân đã không còn cô ta nữa rồi.
Nhưng đối với Hàn Oánh Oánh, Lâm Vân không biết trong lòng đối phương nghĩ gì nên cũng không đế tâm nhiều.
Hàn Oánh Oánh ở bên cạnh Trần Nhàn không ngừng giới thiệu cho bà cách sử dụng các thiết bị gia dụng trong nhà, Trần Nhàn cũng được mở mang tầm mắt, sống nhiều năm như vậy, không ngờ trên đời còn có thứ hiện đại như thế.
Trần Nhàn cũng nhìn ra được, Hàn Oánh Oánh đối xử nhiệt tình với mình như vậy, chắc chắn không phái vì hợp tính với bà, đoán chừng là vì quan hệ với Lâm Vân.
Bà bắt đầu suy nghĩ, nếu có thể làm Hàn Oánh Oánh trở thành con dâu của mình, vậy thì tốt biết mấy.
Thế là bà ngập ngừng hỏi: “Oánh Oánh, cháu đã có bạn trai chưa?”
Hàn Oánh Oánh lập tức đỏ mặt, nhanh chóng đáp: “Dì à, cháu chưa có!”
Trần Nhàn trong lòng mừng thầm, chưa có bạn trai, vậy là tốt rồi.
Sau đó, bà bắt đầu không ngừng kế về những ưu điểm của Lâm Vân trước mặt Hàn Oánh Oánh, nào là nghiêm túc thật thà, ngoan ngoãn hiếu thảo đủ kiểu,… bà thể hiện quá rõ ràng, đây là muốn tạo ấn tượng tốt về Lâm Vân trước Hàn Oánh Oánh.
Hàn Oánh Oánh trộm liếc Lâm Vân, cô ta biết, thái độ của Lâm Vân rất quan trọng, việc này không thể vội vàng được.
Ngược lại đám người Lưu Diềm giống như bị ai đó tát cho mấy cái vào mặt, mặt ai nấy cũng đỏ cả lên, ước gì có thế tìm được một khe hở nào đó đế chui vào.
Suy nghĩ của Lưu Vân lại không ngừng thay đổi, ánh mắt nhìn Ngô cảnh Minh kế bên có chút khác với ngày xưa, trong đó chứa đựng khinh thường đến tận cùng.
Trước đây, cò ta còn cảm thấy Ngô cảnh Minh khá tốt, là giám đốc kinh doanh của một công ty lớn, lương mỗi tháng tới ba mươi nghìn tệ, cố gắng vài năm là có thể đủ tiền đặt cọc mua một căn nhà ở Đông Hái- nơi được mệnh danh là tấc đất tấc vàng này.
Nhưng so ra, Lâm Vân thực sự đã khiến cô ta thấy loá mắt, cô ta còn chưa từng thấy một căn biệt thự cao cấp như vậy chứ nói gì đến việc dọn vào ở.
Nếu làm bạn gái của Lâm Vân, chẳng phái sẽ được danh chính ngôn thuận sống ở đây sao, đến lúc đó có thể khiến hội chị em của cô ta ngưỡng mộ chết mất.
Nghĩ đến đây, Lưu Vân nở nụ cười, đi tới bên cạnh Lâm Vân: “Anh Lâm, xin chào, xin lỗi vì vừa rồi đã không biết năng lực của anh, có hứng thú làm quen một chút không?”
Lưu Vân kì thực trông khá xinh đẹp, hơn Triệu Thu Nam nhưng nếu so với Hàn Oánh Oánh thì còn kém xa, trên người Hàn Oánh Oánh toát lên khí chất cao quý của một cò chiêu, không phải người bình thường có thể sở hữu.
Ngô Cảnh Minh thấy bạn gái chủ động tỏ ra thân thiết với Lâm Vân, hắn ta lập tức nổi cáu, trực tiếp lao tới: “Lưu Vân, em làm gì vậy? Em đừng quên, hiện tại em là bạn gái của anh!”
Lưu Vân khẽ hừ một tiếng: “Bạn gái thì đã sao? Cho dù là vợ thì cũng sẽ có lúc ly hôn!”
“Em…” Ngô cảnh Minh tức run người, không ngờ người thường ngày dịu dàng chu đáo như Lưu Vân, hôm nay lại có thể nói ra những lời như vậy.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn hai người: “Hai người thực sự rất hợp với câu nói “không phải người một nhà, không vào cùng một cửa”!”
“Anh đây là có ý gì?” Lưu Vân sửng sốt.
Lâm Vân mất kiên nhẫn nói: “Loại người như cò, tôi gai mắt đó! Được rồi, mau đi đi, hôm nay chúng tôi mới chuyển nhà, còn phải thu dọn một hồi, đi thong thả không tiễn!”
Lưu Vân cảm thấy bị đả kích không nhỏ, Lâm Vân dứt khoát từ chối khiến trong lòng cô ta có chút khó chịu.
Cô ta vô cùng hối hận, sớm biết vậy thì ban nãy đã không chế nhạo Lâm Vân rồi, giờ thì hay quá, cô ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt để “câu” một người chồng giàu có!
Ba người Lưu Diễm chán nản rời khỏi biệt thự, ai cũng trông như một con gà trống bị thua trận.
Sau đó, Trần Nhàn bận bịu ở trong bếp, chốc lát là đã làm xong một bàn thức ăn, bà còn mời Hàn Oánh Oánh ăn cơm cùng, Hàn Oánh Oánh cũng không khách khí, sau khi nếm thử, cô ta không ngừng khen ngợi món ăn của Trần Nhàn, trên gương mặt Trần Nhàn thì luôn luôn có nụ cười, từ đó đủ thấy bà vui cỡ nào.
Ăn cơm xong, Hàn Oánh Oánh lại giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, ở tới tận chiều rồi mới đi.
Đợi đến khi Hàn Oánh Oánh rời đi, trong lòng Trần Nhàn cũng thấy luyến tiếc, cô gái này thực sự rất tốt.
Tại một khu nhà cao cấp của thành phố Đông Hải.
Phùng Nguyên Trạch cau mày, ném mạnh điện thoại xuống ghế sô pha.
Một cô gái ăn mặc sang trọng đứng cạnh đó, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Điện thoại của Thông nhi vần không liên lạc được sao?’
Phùng Nguyên Trạch có chút tức giận nói: “Thằng nhóc này chẳng chịu yên ổn ở trong phòng bệnh, không biết thoát ra bằng cách nào, đã mất tích mấy ngày rồi!”
Người phụ nữ nhanh chóng an ủi: “Thông nhi không còn nhỏ nữa, có thế do nó quá ham chơi, ở bên ngoài không muốn về nhà, đợi nó chơi chán rồi sẽ tự động quay về thôi!”
Phùng Nguyên Trạch lại cau mày: “Không, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, mấy ngày nay, tôi đã liên lạc với tất cả đám bạn không đàng hoàng của nó rồi, tất cá đều đáp rằng chưa từng gặp nó, tôi có linh cảm, không chừng… nó đã xảy ra chuyện!”
“Cái gì?” Tim người phụ nữ chợt đập mạnh, vội vàng nói: “ông Phùng, đừng dọa tôi, chúng ta chỉ có một đứa con trai là Thông nhi, nó không thể xảy ra chuyện gì!”
“Mẹ nó, thằng nhãi này không khiến người khác yên tâm được ngày nào!”
Phùng Nguyên Trạch tức giận, chỉ vào người phụ nữ mắng: “Còn không phải tại bà sao, ngày thường chiều nó đến hư hỏng rồi!”
Nước mắt người phụ nữ lã chã rơi, bà ta nức nở nói: “Chẳng phải vì nó là đứa con trai duy nhất của tôi sao, tôi không chiều nó thì còn chiều ai đây? Với cả, tôi đã khuyên nó đừng giao du với đám bạn không ra gì đó nữa, nó không nghe lời tôi, ông nhìn lại mình đi, ngày nào cũng ớ bên ngoài, việc trong nhà cũng không thèm lo, bây giờ còn quay ra phàn nàn với tôi, hu hu hu… Tôi khổ quá mà, đàn ông các người đúng là không phải cái thứ tốt đẹp gì…”
Người phụ nữ khóc lóc khiến cho Phùng Trạch Nguyên càng thêm rối, không nhịn được quát lên: “Câm miệng, bà câm miệng cho tôi, đừng có gào lên nữa!”
Sau đó, ông ta chau mày, thấp giọng nói: “Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được con trai, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Người phụ nữ đứng bật dậy khỏi sô pha: “Đúng, nhất định phải mau chóng tìm được nó, cho dù là bị bắt cóc hay chí là bị giam làm tiền, chúng ta cũng phải nghĩ cách cứu người!”
Phùng Trạch Nguyên suy nghĩ hồi lâu, cầm điện thoại ban nãy bị ném lên sô pha, tìm một số điện thoại và gọi đi.
Trên mặt ông ta lập tức xuất hiện nụ cười: “Anh Hổ, không giấu gì anh, tôi có chút chuyện nhỏ cần anh giúp… ai da, còn chẳng phải là vì đứa con trai không ra gì của tôi sao… tôi không biết nó đã đi đâu, mong anh Hổ ra tay giúp đỡ, tìm xem hiện tại nó đang ở nơi nào!”