NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiên Ý Chí Tôn - Chương 23:

  1. Home
  2. Tiên Ý Chí Tôn
  3. Chương 23: - Thương hiệu kỳ lạ
Prev
Next

Vài ngày sau, bệnh của cha của giám đốc Lý sắp khỏi, tiếp theo là tìm một chỗ chữa trị.

Trên danh sách biên chế của bệnh viện có thêm tên của Lâm Vân, rất nhanh, hai chữ thực tập của Lâm Vân được xóa bỏ, trở thành viên chức chính thức của bệnh viện.

Lâm Vân nhìn giấy chứng nhận, mỉm cười nhét vào trong ngăn kéo của phòng khám bệnh, không ngờ lại dề dàng lấy được giấy chứng nhận này như vậy.

Vốn dĩ hắn cũng không để ý chuyện biên chế, với y thuật của hắn, cho dù bệnh viện Đông Hải không cần hắn, hắn còn có thế đi nơi khác, nhưng không ngờ chữa hết bệnh cho cha của giám đốc Lý, suất biên chế này lại thuộc về hắn.

“Ầm!”

Có người mờ cửa phòng khám, sau đó đóng thật mạnh cửa.

Lâm Vân ngẩng đầu, phát hiện là Triệu Thu Nam.

Triệu Thu Nam nối giận đùng đùng, chạy đến trước mặt Lâm Vân: “Thằng khốn, anh thật quá đáng!”

“Há?” Lâm Vân cau mày, nhìn cô ta: “Tôi lại đắc tội với cô à?”

“Anh dám cướp suất biên chế của tôi!”

Triệu Thu Nam phát điên, điên cuồng chửi mắng: “Anh nói anh đắc tội tôi chồ nào? Vì suất biên chế này, anh biết tôi trả giá những gì không? Đây là cơ hội thay đối vận mệnh của tôi, nhưng lại bị anh cướp mất!”

Triệu Thu Nam cũng là người đến từ vùng nông thôn, cha mẹ là công nhân nhà máy, cô ta không muốn trở lại vùng nông thôn nhỏ bé kia, muốn ở lại thành phố Đông Hải.

Lâm Vân lạnh lùng cười nói: “Trả giá? Chỉ là ngủ cùng với Phùng Thông mà thôi!”

“Đúng vậy, nhưng đều vì tương lai của tôi, tôi sai chồ nào?” Triệu Thu Nam tức giận nói: “Ngược lại là anh, không biết dùng thủ đoạn đê tiện nào cướp mất suất biên chế của tôi, làm cho tất cả những cố gắng của tôi đều uổng phí!”

Lâm Vân khịt mũi coi thường, người phụ nữ này coi chuyện ngủ với người khác là chuyện bình thường, may mà hắn nhìn thấu bộ mặt thật sự của cô ta, nếu không còn không biết bị lừa bao lâu.

“Suất biên chế này không thuộc về bất cứ ai, tôi không cướp của cô, tự tôi dành được!”

Lâm Vân lạnh lùng nói: “Nếu cô cảm thấy khó chịu, đi tìm bên trên, đừng phát điên ở chổ tôi, mời cô đi ra ngoài, đừng cản trở công việc của tôi!”

“Anh…”

Triệu Thu Nam tức run người, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Vân: “Bây giờ cho anh làm loạn, chờ Phùng Thông trở về, anh sẽ biết mặt!”

Nói xong, đập cửa đi ra.

Lâm Vân nở nụ cười lạnh lùng, chờ Phùng Thông trở về? Hắn ta còn có thể trở về?

Sau khi tan làm, Lâm Vân vừa đi ra bệnh viện thì nhìn thấy giám đốc Lý đứng ở cửa bệnh viện, mím cười đi đến bên cạnh Lâm Vân: “Bác sĩ Lâm!”

“Giám đốc Lý!” Lâm Vân cười chào hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Bác sĩ Lâm chữa khỏi bệnh cho cha tôi, tôi còn chưa cảm ơn cậu!”

Giám đốc Lý cung kính nói: “Cha tôi bảo tôi mời cậu đi một chuyến, ông ấy muốn gặp cậu!”

Trong lòng Lâm Vân có chút ngạc nhiên, hắn cũng không quen biết cha của giám đốc Lý, không biết đối phương là ai.

Nhưng từ thái độ của đám người Trương Minh Viễn thì có thể nhìn ra địa vị của đối phương không bình thường.

Có thế quen biết với nhân vật lợi hại cũng không phải chuyện xấu, vì vậy hắn đồng ý.

Hai người ngồi vào trong xe, rất nhanh, xe đã đi đến vùng ngoại thành, đi vào trong một khu biệt thự.

Cảnh ở nơi này rất đẹp, tiếng chim hót hòa với những đóa hoa rực rỡ sắc màu, như đi vào chốn tiên cảnh.

Một ông lão đang ngồi uống trà trên tảng đá dưới tán cây, giám đốc Lý đi đến, cung kính nói: “Cha, bác sĩ Lâm đến!”

“Nhanh, nhanh mời vào!” ông cụ Lý nói.

Sau khi gặp được Lâm Vân, trong lòng ông hơi giật mình, không ngờ Lâm Vân trẻ như vậy.

“Bác sĩ Lâm, mời ngồi!” ông cụ Lý cười nói: “Không ngờ bác sĩ Lâm trẻ như vậy nhưng lại có được y thuật khởi tử hồi sinh.”

“Ông Lý quá lời!” Lâm Vân gật đầu.

Nhưng sau đó, hắn nhìn thấy thẻ bài trên ngực ông cụ Lý, hơi nhíu mày.

Ông cụ Lý sửng sốt, lập tức hỏi: “Bác sĩ Lâm, có gì không ổn sao?”

“Ông Lý, có thế cho tôi nhìn thứ này không?” Lâm Vân chỉ vào thẻ bài, nói.

“Tất nhiên là được!”

Ông cụ Lý gỡ thẻ bài xuống, đưa cho Lâm Vân, sau đó nói: “Tôi được một ông bạn cũ tặng cho chiếc thẻ bài này, tục truyền được cao nhân chỉ điểm, có thể mang đến vận may!”

Lâm Vân cẩn thận đánh giá thẻ bài, sau đó đặt xuống, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

Ống cụ Lý cũng ngây người: “Bác sĩ Lâm, làm sao vậy, có gì không ổn sao?”

Lâm Vân nói: “ông Lý, sau khi có được thẻ bài này, trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác được thân thể rất thoải mái, nhưng rất nhanh, bắt đầu mơ thấy ác mộng đến tận khi tỉnh dậy, đúng không?”

ông cụ Lý sửng sốt, cẩn thận nhớ lại, sau đó gật đầu: “Hình như… Hình như là vậy, không lẽ tấm thẻ này có vấn đề?”

Lâm Vân gật đầu, chỉ vào thẻ bài: “ông Lý, ông nhìn kỹ, bên trên tấm thẻ này là gì?”

Ông cụ Lý cầm thẻ bài, nhìn kỹ, nhíu mày nói: “Hình như là một đứa trẻ!”

“Đúng vậy!” Lâm Vân nói: “Là một đứa trẻ, tấm thẻ này phong ấn oan hồn của một đứa trẻ, ông đeo tấm thẻ này, oan hồn không ngừng xâm nhập vào thân thế của ông, sau đó khiến ông hoàn toàn mất đi lý trí, cuối cùng sẽ khống chế thân thể của ông, biến thành một cái xác không hồn!”

“Bốp!”

Ông cụ Lý run lên, cốc trà rơi xuống đất, vỡ nát.

Giám đốc Lý đứng bên cạnh cũng rất khiếp sợ, nói: “Bác sĩ Lâm, ý của cậu là có người muốn nương tấm thẻ này để hại cha tôi?”

“Tôi không nói như vậy!” Lâm Vân nói: “Có lẽ… Có lẽ người đó cũng không biết tác dụng của tấm thẻ này, còn tưởng rằng là bùa hộ mệnh!”

Sắc mặt ông cụ Lý đen kịt, ông cụ không tin Lâm Vân nói, đã nghĩ đến khả năng tệ nhất.

Một lúc sau, ông ném tấm thẻ này vào trong dòng suối phía xa.

“Cảm ơn cậu, bác sĩ Lâm, nếu không tôi còn sẽ tiếp tục đeo tấm thẻ này, sợ rằng sau này sẽ biến thành một cái xác không hồn!” ông cụ Lý chắp tay cảm ơn, trong lòng nghĩ lại mà sợ.

Lâm Vân cười lắc đầu: “Không có gì, sau này đừng tùy tiện đeo thẻ bài không rõ nguồn gốc hay mấy thứ bùa hộ mệnh gì đó, tránh việc lây dính đồ vật không sạch sẽ.”

“Bác sĩ Lâm yên tâm, tôi sẽ cẩn thận!”

Ông cụ Lý cười nói: “Hôm nay mời bác sĩ Lâm đến đây vì để cám ơn ơn cứu mạng, nhưng không ngờ bác sĩ Lâm lại cứu tôi một mạng, tôi thật sự không biết nên cảm ơn như thế nào!”

“ông Lý quá khách khí, đây là thiên chức của bác sĩ, không cần cảm ơn!” Lâm Vân không đê’ bụng.

Giám đốc Lý lại nói: “Bác sĩ Lâm, có lẽ cậu không biết thói quen của cha tôi, nếu có người giúp ông ấy, ông ấy không cảm ơn đối phương, trong lòng sẽ băn khoăn, cuộc sống khó yên.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 23: "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com