NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiên Ý Chí Tôn - Chương 26:

  1. Home
  2. Tiên Ý Chí Tôn
  3. Chương 26: - Quỳ xuống cho tôi
Prev
Next

“Tiểu thư Hàn?”

Vị thiếu gia kia sững người, giật mình, không ngờ lại gặp được Hàn Oánh Oánh ở chỗ này.

Đường Tĩnh vẫn chưa hiểu chuyện gì, không biết vị thiên kim tiếu thư này là ai.

Hàn Oánh Oánh đi đến bên cạnh Lâm Vân, khoác tay Lâm Vân, nhìn vô cùng thân mật.

Vị thiếu gia kia mờ to mắt nhìn, quan hệ của hai người này không bình thường.

Nhà họ Trần nhà bọn họ cùng lắm là gia tộc cấp hai, nhưng nhà họ Hàn chính là gia tộc đứng đầu Đông Hải, xưa đâu bằng nay, chỉ cần một câu của Hàn Thành Sơn, chỉ trong chớp mắt, nhà họ Trần sẽ hóa thành bọt nước.

Lâm Vân nhìn vị thiếu gia trước mắt, lạnh lùng nói: “Thiếu gia họ Trần này muốn tôi quỳ xuống xin lỗi bạn gái anh ta!”

“Cái gì?”

Sắc mặt của Hàn Oánh Oánh vò cùng khó coi, lạnh lùng nhìn về phía vị thiếu gia kia: “Có chuyện này hả?”

Vị thiếu gia này bị dọa suýt nữa chân mềm ngã bệt xuống đất, vẻ mặt đưa đám, cầu xin: “Tiểu thư Hàn, tôi… Tôi không biết cậu ấy là bạn trai của cô, nếu không cho mười lá gan tôi cũng không dám, ngài có lòng buông tha cho tôi đi!”

Hàn Oánh Oánh lạnh lùng nói: “Đừng xin tôi, cầu xin anh ấy!”

Vị thiếu gia này vội vàng nhìn về phía Lâm Vân, vô cùng hèn mọn: “Tiên sinh, xin ngài buông tha cho tôi!”

Lâm Vân mỉm cười nói: “Nhớ rõ tôi vừa nói gì không?”

“Cái gì?” Vị thiếu gia này khó hiếu.

Lâm Vân lạnh lùng nói: “Anh muốn tôi quỳ xuống, chuyện này không có khả năng, bây giờ anh và người phụ nữ kia quỳ xuống xin tha, tôi sẽ bỏ qua chuyện này!”

Vị thiếu gia kia sững người, lúc này xung quanh có rất nhiều người vây xem, bảo một thiếu gia như hấn ta quỳ xuống, nếu truyền ra ngoài, sau này còn làm người kiểu gì?

Hàn Oánh Oánh nhìn thấy đổi phương không chịu quỳ xuống, cầm điện thoại: “Thiếu gia nhà họ Trân, xem ra anh không nghe thấy bạn trai tôi nói gì, chỉ cần một cuộc gọi của tôi, nhà họ Trần các anh sẽ vĩnh viễn biến mất!”

“Đừng đừng.” Vị thiếu gia kia vội vàng xin tha: “Tôi quỳ, tôi quỳ ngay đây.”

Sau đó, “bum”, vị thiếu gia này quỳ gối xuống đất: “Tiểu thư Hàn, xin cô, buông tha cho nhà họ Trần đi!”

Đường Tĩnh mở to hai mắt, hét lên: “Anh Trần, sao anh lại quỳ xuống trước mặt anh ta? Anh ta chí là một con quỷ nghèo, phế vật, quỳ xuống quá mất mặt, nhanh đứng lên!”

“Câm mồm!” Vị thiếu gia kia trừng mắt nhìn Đường Tĩnh: “Cô cũng đừng đứng ngơ ra đó, nhanh quỳ xuống cho tôi!”

“A….” Đường Tĩnh hơi do dự.

Vị thiếu gia này nổi giận: “Nếu cô không quỳ, tôi sẽ cho cả nhà cô chết không tử tế!”

Thân thể của Đường Tĩnh run lên, cô ta không biết người phụ nữ trước mắt có địa vị gì, vậy mà lại có thế làm thiếu gia nhà họ Trần sợ hãi đến vậy.

“Bùm”, cô ta cũng quỳ xuống.

Lâm Vân nhìn hai người trước mắt, khinh thường nói: “Bên ngoài tươm tất bên trong thối nát, đúng là trò hề!”

Nói xong, hắn cầm đồ vật trên ghế nghỉ chân bên cạnh, quay đầu nói với Hàn Oánh Oánh: “Chúng ta đi!”

“ừm!” Hàn Oánh Oánh gật đầu, rời đi cùng Lâm Vân.

Chờ đến khi hai người rời đi, biến mất khỏi tầm mắt, vị thiếu gia này mới đứng lên, lau chùi mồ hôi trên trán, cũng may đối phương không so đo, nếu không nhà hắn ta sẽ thật sự xong đời.

Nhìn thấy hắn ta đứng lên, Đường Tĩnh cũng vội vàng đứng lên, tò mò hỏi: “Anh Trần, người phụ nữ kia là ai? Tại sao anh lại sợ cô ta như vậy?”

“Cô ấy chính là thiên kim của nhà họ Hàn, gia tộc đỉnh cấp ở Đông Hải, giống công công chúa, đứng trước mặt nhà họ Hàn, nhà tôi chỉ là hạt đậu xanh, chỉ cần một câu của người ta, có thể khiến nhà họ Trần cửa nát nhà tan!” Vị thiếu gia này nghĩ lại mà sợ.

“Thì ra là vậy!” Đường Tĩnh cũng rất giật mình.

Vị thiếu gia này quay đầy, căm tức nhìn Đường Tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều do cô, nếu không phải cô trêu chọc vị bạn học kia của cô, tôi sẽ đắc tội với đại tiếu thư nhà họ Hàn? Bây giờ khen ngược, hại tôi quỳ xuống, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi sẽ mất hết!”

Đường Tĩnh không nhịn được rùng mình, bình thường vị thiếu gia này đối xử rất tốt với cô ta, nhưng hòm nay lại liên tục trách mắng cô ta.

Cô ta cảm thấy vò cùng tủi thân, không kìm được nước mắt: “Hu hu hu… Người ta không biết, cũng không biết tên chó Lâm Vân kia dầm phải vận cứt chó gì, vậy mà lại ở bên đại tiểu thư nhà họ Hàn, nếu em biết, sao lại đi trêu chọc anh ta chứ? Hơn nữa, không phải anh bảo sẽ mãi mãi đối xử rất tốt với em sao, tại sao lại mắng em? Em giận rồi đó!”

“Chửi cái cứt.” Vị thiếu gia này không nhịn được, nhấc một chân, đá Đường Tính ngã xuống đất, chỉ vào mặt cô ta, mắng: “Con kỹ nữ này, khóc cái gì? Câm mồm cho tao, tao và mày kết thúc, lập tức cút đi!”

Đường Tĩnh vô cùng khiếp sợ, cô ta vội vàng bò dậy ôm lấy chân của vị thiếu gia này: “Anh Trần, anh đừng vứt bỏ em!”

“Cút!” Vị thiếu gia này nhấc chân đá văng Đường Tĩnh: “Nếu cô còn quấn lấy tôi, tôi sẽ không khách khí!”

Cảm nhận được sát ý trên người tên thiếu gia này, Đường Tĩnh rùng mình, vội vàng rời đi.

Trong lòng cô vò cùng hối hận, cô ta chỉ định cười nhạo Lâm Vân, ai mà ngờ được Lâm Vân lại là bạn trai của thiên kim họ Hàn.

Lâm Vân và Hàn Oánh Oánh đi trên đường phố, Hàn Oánh Oánh vẩn ôm lấy cánh tay của Lâm Vân, chưa buông ra.

Lâm Vân cười nói: “Đại tiếu thư, còn chưa ôm đủ?”

“A!” Hàn Oánh Oánh như bị điện giật, vội vàng buông lỏng cánh tay, hai má ửng hồng, vô cùng xấu hổ.

Lâm Vân chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Hàn Oánh Oánh rất đáng yêu.

Hắn vừa đi vừa nói: “Oánh Oánh, cảm ơn cô về chuyện hôm nay, nếu không có cô, thật sự không biết kết thúc kiểu gì!”

“Tôi ghét nhất loại người thích chê bai người khác!” Hàn Oánh Oánh chu môi nói: “Dù ai nói gì, anh đều là ân nhân cứu mạng cha tôi, sao tôi có thể để người khác bắt nạt anh?”

Lâm Vân mỉm cười nói: “Tôi nhớ lần đầu gặp cô, cô cũng chê tôi là kẻ lừa đảo!”

Hai mắt của Hàn Oánh Oánh lại đỏ bừng, nói: “Ai biết thần y lại trẻ như vậy, tôi sợ cha tôi bị lừa, anh vần còn ghi nhớ chuyện này ở trong lòng hả!

Nhìn thấy Hàn Oánh Oánh phản ứng mãnh liệt như vậy, Lâm Vân nói: “Không có không có, tôi nói đùa với cô mà, sao có thế vần ghi nhớ chuyện đó chứ?”

Hàn Oánh Oánh vồ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô biết Lâm Vân là một võ giả ngoại kính đại thành, cho dù đối mặt với thiếu gia nhà họ Trần, hắn cũng sẽ không sợ, nhân cơ hội này, cô chỉ muốn cách Lâm Vân càng gần mà thôi.

Tóm lại, hôm nay rất thành công, ít nhất cũng làm Lâm Vân vừa nói vừa cười, không giống như trước, hai người ngồi đơtrên sô pha, không có đề tài chung.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 26: "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com